Giang thị tức đến đỏ mặt, bóp khăn tay khẽ run, nói: "Bà cho rằng bà trải cho nhi tử của bà là một đường lớn hoàng kim? Lão phu nhân, nhi tử của bà trước đó quan đồ xác thực thông thuận, nhưng nội tâm của hắn lại luôn luôn thấp thỏm lo âu, luôn luôn sợ hãi bà làm chuyện ác bị lòi ra. Chàng ấy là nhi tử bà, nhưng bà không hề hiểu chàng. Chàng quang minh lỗi lạc, bình bình thản thản, càng muốn dựa vào thực lực chính mình làm quan, càng muốn từng bước từng bước làm đến nơi đến chốn. Bà nói đường hoàng, hết thảy đều là vì nhi tử của bà. Kỳ thật, bà là vì chính bản thân mình, vì bà có thể trôi qua ngày tốt lành, không tiếc phá hủy Vương Quyên Nương, không tiếc để cho nhi tử bà trên lưng mang tiếng xấu, thậm chí ngay cả cháu gái ruột đều muốn phá hủy... Xác thực, gả cho con trai bà là chuyện may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta, ta thích lão gia đa tài, tuấn tú, nhân phẩm cao thượng. Nhưng mà, ta càng hy vọng chàng có thể sống được vui vẻ, thoải mái, trong lòng không cần đè nặng nhiều bất đắc dĩ cùng không an lòng như vậy. Nếu như chàng sinh sống được hạnh phúc, ta thà rằng ta không gả cho chàng. Hiện thời, chàng bị tạm thời cách chức, thậm chí gặp phải tai ương lao ngục, vẫn còn không muốn nói những chuyện ác kia là bà làm, chàng thế nhưng tự mình gánh lấy... Chàng, chàng thật sự là quá ngốc rồi!"
Nói xong, Giang thị dùng khăn che miệng khóc lên.
Lão phu nhân nghe nói nhi tử bởi vì thay mình gánh họa muốn gặp phải tai ương lao ngục, hù dọa thân thể đều có chút phát run. Quát: "Những chuyện kia là nha đầu chết tiệt Trần A Phúc kia làm ra, nó hận tao, hận cái nhà này chúng ta, liền phát tức giận ở trên người con trai tao, lật ra chuyện xưa qua đi vài chục năm, nó là muốn phá hủy cái nhà này của chúng ta! Đều là Vương Quyên Nương kia gieo họa, nhìn ả đàng hoàng, như thế nào liền lén lén lút lút có đầu đuôi với con trai tao, làm ra thứ nghiệt chủng. Cái thứ nghiệt chủng đại bất hiếu kia, hại tổ mẫu, hại phụ thân..."
Giang thị lau khô nước mắt quát lên: "Lão phu nhân, bà nói chuyện cũng chừa chút khẩu đức đi. Vương Quyên Nương vốn là thê tử kết tóc của nhi tử bà, bọn họ có hài tử là nhân luân chi lễ, không có bẩn thỉu như bà nói. Hủy cái nhà này của chúng ta là lão phu nhân bà, bà không cần đẩy tội ác của bà đến trên thân người khác. Hiện thời, Phúc nhi và con rể lớn đang đi quan hệ nhờ vả người ta làm việc ở khắp nơi, hy vọng có thể giúp con trai bà rửa thoát tội danh. Bà vẫn còn nhục mạ tới nàng như thế! Nếu không có Phúc nhi, nhi tử của bà, còn có cái nhà này của chúng ta liền triệt để xong rồi."
Lão phu nhân càng sợ hơn, thế nhưng bỗng chốc nâng người lên, con mắt đục ngầu cũng trợn tròn, quát: "Nha đầu chết tiệt kia giúp con trai tao rửa thoát tội danh, nó sẽ không nhân cơ hội đẩy ta ra đi ngồi tù chứ? Vậy không được, mày đi nói với nó, kêu nó không chỉ phải cứ con trai tao hoàn hảo không tổn hao gì ra, cũng không được đẩy tao ra ngoài. Nếu như nó dám phá hỏng lương tâm mưu hại bà nội, ông trời có mắt, là sẽ không bỏ qua cho nó."
Giang thị trước đến giờ chưa từng thấy qua mẫu thân ích kỷ dạng này. Phàm là nhi tử gặp nạn, phản ứng đầu tiên của người làm mẹ đều hẳn là thà rằng hy sinh chính mình, cũng muốn bảo vệ nhi tử. Nhưng người mẫu thân này, nhi tử vì hiếu đạo nhận lấy tội ác của bà, nhưng bà ta nghĩ tới bảo vệ trước nhất vẫn là chính mình. Bà ta mắng mẹ con Trần A Phúc mắng đến không chịu nổi như vậy, lại muốn kêu Trần A Phúc cứu bà còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy.
Giang thị không muốn lại nói tiếp cùng lão phu nhân nữa, ngay cả liếc nhìn bà ta một cái đều cảm thấy chán ghét. Cái người này tóm lại là mẹ chồng của mình, thu thập bà ta, không phải là chính mình. Nàng lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Ông trời ngay cả bà còn không thu, nó căn bản là không mở to mắt. Nhưng mà, người dù sao cũng có mắt. Lão phu nhân, không phải là không báo, là thời điểm chưa tới." Sau đó quay người đi ra ngoài.
Trần Vũ Huy đuổi theo Giang thị đi ra, khóc ròng nói: "Mẫu thân, cha ta xảy ra chuyện, vậy hôn sự ta và Hà gia sẽ không sinh biến? Nếu như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ!"
Giang thị quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Cô nên làm cái gì bây giờ, ta làm sao biết? Người nhảy hồ là cô, kéo nam nhân cứu cô cũng là cô." Chứng kiến Trần Vũ Huy sững sờ cực giống gương mặt lão phu nhân, Giang thị cau mày, lại nói: "Về sân nhỏ của cô đi, sao năm mươi lần (nữ giới). Không cần đi ra ngoài cho mất mặt, không được phép đi ra gây chuyện."
Trần Vũ Huy chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của Giang thị, trong lòng nhảy đột đột, xoay người bước nhanh tới sân nhỏ của mình.
Nàng ta cảm thấy trời cũng muốn sập xuống. Nàng ta qua năm liền mười sáu tuổi, nếu như phụ thân xảy ra chuyện, Hà gia lại huỷ hôn, nàng ta một nữ nhân hối hôn hai lần còn có người nhà tốt nào nguyện ý muốn?
Đều là Trần A Phúc đáng giận, Giang thị ác độc, mưu nhân duyên thật tốt của mình, làm cho mình sa vào loại hoàn cảnh lúng túng này... Tổ mẫu nói đúng, ông trời có mắt, sẽ không bỏ qua ả, còn có mụ (Giang thị).
Giang thị kêu người đi thăm dò ai đưa tin tức cho Trần Vũ Huy. Rất nhanh tra ra được, là một người bà tử, thu năm lượng bạc của Trần Vũ Huy, liền nói cho nàng ta tin tức nghe được ở đầu đường cuối ngõ. Giang thị vốn muốn cho người đánh bà tử kia gần chết bán đi, nhưng nghĩ tới con đường phía trước không rõ của trượng phu, cảm thấy phải tích lũy phúc cho trượng phu, liền kêu người trực tiếp bán.
Thời gian chờ đợi, trôi qua dài đằng đẵng nhất. Trần gia đóng chặt cửa chính, một nhà lớn nhỏ ở trong lo sợ bất an chịu đựng trôi qua.
Sở Lệnh Tuyên là ở bảy ngày sau, cũng chính là ngày hai mươi ba tháng mười một trở về.
Trần A Phúc đã rửa mặt xong, đang chuẩn bị dẫn Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi tiến vào không gian. Hai đứa bé này cũng biết rõ thời điểm này mẫu thân muốn dẫn bọn họ đi địa phương rất thoải mái, cùng thích nhất Kim Bảo ca ca chơi cùng bọn họ cũng thích nhất Kim Bối muội muội chơi với bọn họ, đều hướng về phía Trần A Phúc "A, a, ngạch" gọi nháo.
Đột nhiên nghe thanh âm nha đầu trong viện: "Đại gia trở về rồi."
Trần A Phúc vui mừng, đi nhanh ra ngoài đón, Sở Lệnh Tuyên đã bước nhanh đi đến.
Sở Lệnh Tuyên gầy rồi, râu bên môi cũng mọc ra, sắc mặt xám tro, vừa nhìn chính là ngày đêm thần tốc. Trần A Phúc cực đau lòng, kể từ khi Trần Thế Anh gặp chuyện không may tới nay, hắn gần như ngày ngày chạy ở bên ngoài.
Nàng tự mình cởi xuống áo ngoài cho Sở Lệnh Tuyên, hắn đi tịnh phòng tắm rửa.
Trần A Phúc vốn định đi phòng bếp nhỏ làm mì vằn thắn nước cốt gà Sở Lệnh Tuyên thích, nhưng hai đứa bé lại ủy khuất khóc lớn lên, Trần A Phúc chỉ đành lại ôm bọn họ cho bú sữa.
Dỗ dành hài tử xong, Trần A Phúc đuổi nha đầu đi, lau tóc cho Sở Lệnh Tuyên.
Sở Lệnh Tuyên nói chuyện của Trần Thế Anh. Bởi vì Trần Thế Anh là cha ruột của dưỡng mẫu tiểu thập nhất, có tài, rồi có cống hiến lớn với triều đình, Hoàng thượng từ trong lòng không muốn phạt nặng hắn.
Nhưng có thật nhiều Ngự sử cùng quan viên tố cáo hắn, Trần Thế Anh thật sự có nhược điểm lại để cho Hoàng thượng không thể không ngưng chức của hắn. Bởi vì không định tội, lại có sổ con La tuần phủ nỗ lực bảo vệ hắn, cùng với rất nhiều trọng thần nỗ lực bảo vệ hắn, liền không giam giữ Trần Thế Anh, chỉ giam lỏng hắn ở trong một tiểu viện, do ngự lâm quân canh chừng. Có ăn có uống, còn có thể hóng gió một chút.
Trong năm tội trạng của Trần Thế Anh, tội danh thứ ba "Dung túng thân tộc Triệu thị thịt cá hàng xóm láng giềng", đã chứng minh không quan hệ cùng hắn, hắn còn chủ trì công đạo trả trở về điền sản thân tộc Triệu thị chiếm lấy.
Tội danh thứ nhất "Sau khi trúng cử hưu chính thê, bỏ vợ cưới khác", "bỏ vợ cưới khác" không thành lập, bởi vì thời điểm hắn lấy vợ, Vương thị vì hài tử trong bụng đã khác gả người khác. Mà "Hưu chính thê" cũng đã chứng minh là Trần mẫu gây nên, Trần Thế Anh cũng không biết chuyện.