Lão phu nhân nằm nghiêng tại đầu giường, trầm mặt hỏi: "A Phúc nha đầu chết tiệt kia đến trong phủ?"
"Đến rồi." Giang thị trả lời.
"Vì cái gì không kêu nó đến An đường bái kiến ta? Chẳng lẽ, trong mắt nha đầu kia không có ta, ngay cả ngươi người con dâu này cũng không đặt mẹ chồng ở mắt ?" Bà ta khóc lên, giận dữ hét: "Giang thị, ngươi đừng tưởng rằng tao đã già hồ đồ, có thể thất lễ tao. Trong mắt ngươi, tao chỉ là một lão bà tử không có bối cảnh, nha đầu hư hỏng kia là con dâu Vĩnh An Hầu phủ. Hiếu thuận tao, xa không có lợi ích thực tế như nịnh bợ nó."
Nhiều năm ủy khuất như thế cùng với phẫn nộ hôm nay bỗng chốc xông lên đầu, Giang thị hung hăng trừng mắt lão phu nhân, quả đấm trong tay áo bóp càng chặt.
Cái loại ánh mắt đó làm lão phu nhân giật nảy mình, quát: "Giang thị, ánh mắt ngươi vậy là gì? Tao muốn nói cho con tao, ngươi đại bất hiếu!"
Giang thị cưỡng chế phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Lão phu nhân, cái sân này của bà gọi An đường. Bà phải an tĩnh một chút, không nên ồn ào như vậy. Đáy lòng không hiền lành, làm ác quá nhiều, không cần nói ở tại cái An đường nơi này, chính là vào ở am ni cô thật sự, cũng không được cứu giúp, không có an bình."
Lão phu nhân tức giận đến phát run, mắng: "Giỏi, ngươi cũng học nha đầu hư hỏng kia, dám mạnh miệng cùng tao. Tao muốn nói cho con trai tao, ngươi không hiền bất hiếu, kêu nó bỏ ngươi."
Giang thị cười lạnh nói: "Ta không hiền bất hiếu? Để cho nhi tử bà bỏ ta? Ha ha, lão phu nhân, bà vừa vặn nói ngược. Bởi vì bà không hiền bất hiếu, đã phá hủy nhi tử của bà, cũng phá hủy cái nhà này. Tộc lão Trần gia nếu như biết rõ hành vi việc làm của bà, nhất định sẽ thay nhi tử bà cùng cha chồng chết đi bỏ bà."
Lão phu nhân nghe lời nói này cũng cực kì tức giận, khóc lớn lên, trong miệng không sạch sẽ mắng to Giang thị.
Giang thị không muốn để ý bà ta nữa, nói với Diên bà tử hầu hạ: "Không cho phép lão phu nhân lại ra khỏi An đường, ai dám lại tự tiện nâng bà ra ngoài, liền trực tiếp đánh chết." Sau đó, rất thẳng lưng đi ra ngoài.
Đằng sau truyền đến tiếng lão phu nhân khóc mắng cùng thanh âm đập chén trà.
Đến vào trong viện, chứng kiến Trần Vũ Huy đang sững sờ đứng ở nơi đó.
Giang thị lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi còn muốn gả cho người ta, thì không nên chạy loạn."
Dưới ánh trăng, lạnh lùng cùng ngoan lệ trong mắt Giang thị dọa Trần Vũ Huy nhảy dựng. Quá khứ nàng ta dù lăn qua lăn lại cỡ nào, cho dù là đoạt vị hôn phu Trần Vũ Tình, tức giận trong mắt Giang thị xa không có đáng sợ như hiện tại.
Trần Vũ Huy cong cong đầu gối, nói: "Dạ, nữ nhi lúc này đi trở về."
Nói xong, nàng ta vội vàng xoay người bước nhanh về sân nhỏ của mình.
Trần A Phúc vừa vào cửa nhà, liền nghe nói Trần Danh và La Nguyên từ nông thôn mang đến một vị khách nhân, liên tục đợi nàng đến bây giờ.
Trần A Phúc trực tiếp đi phòng tiếp khách ngoại viện, là Hồ lão ngũ, Sở lão hầu gia cùng Trần Danh, La Nguyên đã ở đó.
Thì ra, Hồ lão ngũ hôm nay đột nhiên nghe được tin tức, nói vài ngày trước có người hỏi thăm chuyện Trần Thế Anh cùng con dâu nuôi từ bé của hắn ở Triệu gia thôn, cùng với chuyện Trần gia mười mấy năm trước đột nhiên mua đất ở Triệu gia thôn, còn có Triệu gia làm chuyện phạm pháp gì. Thậm chí, có người ra bạc tìm được Vương lão hán, hỏi hắn Vương thị đến cùng là sao chạy về nhà. Vương lão hán bởi vì phải dựa vào Vương thị nuôi sống, nói thật. Nhưng mà, Đinh thị đột nhiên có tiền lên, mua trâm vàng, còn làm nhiều xiêm y bằng lụa...
Hồ lão ngũ còn đặc biệt tiếc nuối nói: "Đều tại ta, không sớm một bước nghe được cái tin tức này, nếu không sẽ sớm đi đến nói cho mọi người biết."
Trần A Phúc bày tỏ cảm tạ với Hồ lão ngũ, nói bọn họ đã biết rồi. Chút chuyện này đều là lão nương Trần Thế Anh làm, không liên quan đến Trần Thế Anh.
Lại thưởng Hồ lão ngũ năm mươi lượng bạc, kêu đầy tớ an bài hắn ở lại ở phủ Tham tướng, dẫn hắn ở phủ thành chơi hai ngày lại đưa về.
Sau cùng, lại để cho La Nguyên nhanh đi về, trông giữ kỹ Đinh thị cùng Vương lão hán. Đặc biệt là Đinh thị, bà ta là nhân chứng trực tiếp giao dịch cùng Trần Triệu thị. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Đinh thị kia triệt để xấu xa, vì bạc nhất định sẽ loạn bấu víu cắn người.
Trần A Phúc lại để cho người dẫn Trần Danh tới Quế Viện nghỉ ngơi với Trần A Lộc, hôm nay Vương thị liền trụ chính viện cùng với nàng.
Trần A Phúc về chính viện, Vương thị đang ở nơi đó. Con mắt bà vừa đỏ vừa sưng, chào đón kéo tay Trần A Phúc nói: "A Phúc, Anh đệ sẽ không có chuyện gì chứ? Hắn là người tốt, nương hại hắn."
Trần A Phúc nói: "Cha con không phải là nương hại, là nương ông ấy hại." Lại trấn an: "Nương yên tâm, cha con không có việc gì ..."
Vương thị nghe nói Trần Thế Anh có lẽ sẽ giáng chức quan, lại chảy lệ, nói: "Anh đệ từ nhỏ liền coi trọng mặt mũi, làm việc mọi thứ cẩn thận. Có một lần bị tiên sinh khiển trách hai câu, khổ sở khóc thật lâu. Như bị giáng chức quan, những chuyện xấu kia lại đều bị phơi bày ra, không biết hắn sẽ khổ sở bao nhiêu, xấu hổ bao nhiêu. Aiz, đều là nương hại hắn. Nếu như nương không tiến vào cửa nhà hắn, cũng sẽ không nháo ra chút chuyện này."
Trần A Phúc nói: "Nếu như nương không tiến váo cửa nhà ông ấy, cha con liền sẽ bị ác lão thái bà kia dạy sai lệch. Ông ấy có thể nhân phẩm xuất chúng giống như bây giờ, quan thanh lại tốt, đều là nương dẫn ông ấy tốt."
"Nương nào có tốt như vậy." Vương thị lau nước mắt nói.
Trần A Phúc ôm cánh tay bà nói: "Nương chính là tốt như thế. Người không chỉ mang cha con được tốt, con và A Lộc người cũng nuôi dạy tốt."
Vương thị lại từ trong lồng ngực lấy ra vài tấm ngân phiếu, nói: "Đây là lúc trước hắn cho nương, đều trả lại cho hắn. Nếu như hắn gặp chuyện không may, đi chuẩn bị quan hệ."
Trần A Phúc ngăn cản tay cầm ngân phiếu của bà trở về, nói: "Tiền này nương giữ lại, cha con còn không thiếu chút tiền này."
Vương thị đặc biệt tin tưởng khuê nữ, nghe khuê nữ nói Trần Thế Anh không có chuyện gì lớn, cũng yên tâm.
Buổi tối, đưa Vương thị đi trắc phòng nghỉ ngơi, Trần A Phúc rửa mặt xong thì khóa cửa lại, mang hai đứa bé cùng giường nhỏ tiến vào không gian.
Bắt đầu từ tối qua đến bây giờ, nàng vẫn căng chặt như dây cung.
Nàng ngồi ở trên ghế, tựa ở trên Yến Trầm Hương nhắm mắt dưỡng thần. Bên tai truyền đến tiếng Kim Yến Tử chít chít cười phun, cùng với tiếng Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi kêu "A, a". ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Ma ma, đệ đệ lớn lên rồi, thật xinh đẹp. Cục cưng thích bọn họ, cục cưng thật muốn hôn hôn bọn họ." Kim Yến Tử kêu lên.
Trần A Phúc nhắm mắt lại nói: "Bọn họ quá nhỏ, cục cưng đừng hôn."
"Vậy người ta muốn dùng đầu lưỡi liếm bọn họ."
"Liếm đi."
"Nha, Vũ Vũ bắt lấy trảo trảo của người ta, Minh Ca Nhi bắt lấy đầu Bối Bối."
Nàng quá mệt mỏi, không để ý Kim Yến Tử om sòm nữa, chìm vào trong mộng.
Nàng đang ngủ ngon, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp theo là thanh âm Lý ma ma: "Đại nãi nãi, nên cho ca nhi uống sữa, nên để ca nhi đi tiểu rồi."
Trần A Phúc giật mình một cái tỉnh lại, vội vàng đứng dậy lấy Kim Yến Tử ra, lại rút Kim Bối trong tay Vũ Ca Nhi ra đặt trên mặt đất, ra không gian.
Ánh trăng bắn vào trong nhà, mông lung, Trần A Phúc đi mở cửa.
Lý ma ma vào đốt nến, nói: "Sao đại nãi nãi lại khóa cửa, các nô tài tiến tới hầu hạ cũng không thuận tiện."
Trần A Phúc nói: "Thói quen rồi, không khóa cửa, cứ ngủ không được ngon."
Sở Lệnh Tuyên là ở ban đêm ngày thứ tư trở về.