Sở Lệnh Tuyên đọc một lần, nói: "Trong câu chữ thì vẫn biết, mấu chốt là một câu sau, hẳn là không cần đi phía bắc." Trần A Phúc nói: "Quy Linh sư phụ còn nói, Vô Trí đại sư kêu hắn nhắn một câu, nói trong này là nói hai chuyện."
Sở Lệnh Tuyên hồ nghi nói: "Hai chuyện? Là hai tai nạn, hay là hai chuyện dẫn tới một cái tai nạn?"
Hai người phân tích một trận. Ý tứ trên mặt chữ hẳn là, cuối năm bão tuyết, cuối tháng chuyện tốt, trời trong không cần đi phía bắc... cái này, cái này, phạm vi cũng quá lớn rồi.
Hai người đang nghĩ ngợi, bị tiếng cười tiểu cô nương với Bụi cùng với tiếng kêu Kim Yến Tử ngoài cửa sổ mà bừng tỉnh. Sở Lệnh Tuyên xem bụng bự Trần A Phúc một chút, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng một chút, nói: "Hiện tại nàng không thích hợp tâm tư quá nặng. Thôi, về nhà lại nghiên cứu một chút cùng ông nội, cha, Tam thúc bọn họ."
Trần A Phúc gật đầu, nàng cũng xác thực mệt mỏi. Nàng đi lên giường nghỉ ngơi, Sở Lệnh Tuyên ra phòng.
Trần A Phúc liên tục ngủ đến lúc ăn cơm tốimới bị Hồng Phỉ đánh thức.
Buổi tối, Kim Yến Tử chơi cùng Sở Hàm Yên đến khi con bé ngủ mới bay đi bên trong cánh rừng. Nó muốn lại đi dạo ở bên ngoài, trước giờ tý phải trở về không gian.
Trần A Phúc mệt mỏi một ngày, lên giường liền ngủ. Nửa đêm, nàng cảm thấy lòng bàn tay có một chút ngứa ngáy, tỉnh táo lại, là Kim Yến Tử tiến vào không gian. Nàng cũng không đi vào theo, sáng mai phải dậy sớm, ngồi kiệu lại mệt mỏi, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày hôm trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên, còn có Tống mụ mụ ôm Sở tiểu cô nương lại đi.
Bụi đưa bọn họ đến ngoài am ni cô, mặt tràn đầy không nỡ.
Sở Lệnh Tuyên trước lúc lên ngựa, còn đỡ Bụi nói: "Nương, nhanh thôi, đợi đến Cửu hoàng tử cầm quyền, nhi tử nhất định nghĩ biện pháp để nương hoàn tục."
Bụi chảy nước mắt lắc đầu. Hoàn tục, nói dễ vậy sao.
Ở trong lòng hoàng thượng, cho dù trượng phu nhi tử vì hoàng thất trả giá sinh mệnh đều là bổn phận, huống chi là khiến thê tử mẫu thân xuất gia làm ni cô. Thật sự đợi đến khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao, để Cửu hoàng tử thật sự chưởng quyền, Hoàng thượng cũng chỉ sẽ giúp con gái ruột bản thân thân, còn sẽ giúp người ngoài là bà sao?
Nhưng kêu bà quên đã từng trượng phu, quên con cháu, bà cố gắng qua, lại làm không được...
Cuối giờ Mùi buổi chiều, một nhóm Sở Lệnh Tuyên lại trở lại phủ Tham tướng. Trần A Phúc trực tiếp về chính viện nghỉ ngơi, Sở Lệnh Tuyên đi tiền viện tìm lão hầu gia.
Sở Hàm Yên khóc đến con mắt đỏ bừng, bởi vì lúc con bé tỉnh lại phát hiện mình ở trong xe ngựa, hơn nữa Kim Yến Tử cũng không có ở bên người với mình. Tống mụ mụ nói cho nàng biết, đại nãi nãi sáng sớm liền nhìn thấy Kim Yến Tử đi theo một đội Yến Tử bay đi về phía nam.
Lý Hiên nghe nói Kim Yến Tử đã bay đi phía nam, khóc lớn một hồi.
Đại Bảo tan học trở về nghe nói tin tức này, cũng khóc. Mặc dù cậu biết rõ hàng năm cũng sẽ có một ngày như thế, nhưng mà cậu cảm thấy Kim Yến Tử năm nay không có suy nghĩ, biết rõ mình đi bên ngoài chơi, cũng không hề chơi với cậu như thế nào.
Kim Yến Tử ở trong không gian nghe cảm động đến không thôi, thề thốt sang năm nhất định phải ở chơi với thối Đại Bảo, tiểu Yên Yên, tiểu Hiên Hiên nhiều hơn.
Ba ngày sau, Sở Hầu gia cùng Sở Tam lão gia, Sở Lệnh Trí tiểu shota trước sau đến phủ, bọn họ là lấy cớ thăm bệnh tình lão hầu gia mà đến.
Vì lý do an toàn, hai vị trụ cột Hầu phủ không lên đường cùng lúc. Bọn họ một người đi đường bộ, hai người đi đường thủy. Sở Hầu gia tới trước, phụ tử Sở Tam lão gia đến sau.
Buổi tối, Trần A Phúc vẫn là vác bụng to xuống bếp chuẩn bị vài món chuyên môn. Sau khi ăn xong, Sở lão gia tử, Sở Hầu gia, Sở Tam lão gia, cùng với Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ngồi ở trong ngoại thư phòng họp.
Vài người lại truyền thư từ của Vô Trí đại sư nhìn một lần, hội nghị chạy đến đêm khuya, cũng đạt thành nhất trí sơ bộ.
Bọn họ suy đoán, nếu đã Vô Trí đại sư đặc biệt viết "Tuyết cấp", thì không nên là bão tuyết bình thường, vô cùng có khả năng là tai họa tuyết. Ý tứ là, cuối năm có tuyết tai họa, tháng giêng cuối hoặc cuối tháng hai tình hình tai nạn kết thúc, cũng không thể nào tháng ba còn có tuyết rơi. Có khả năng nhất, vẫn là cuối tháng giêng kết thúc.
Trong hai chuyện, một chuyện trong đó sự có lẽ có quan hệ cùng tuyết. Nhưng tạm thời đoán không ra được đại sư viết chuyện này có dụng ý gì, lại không nghĩ ra có liên hệ gì cùng Sở gia tai hoạ ngập đầu, chỉ đành lại từ từ suy nghĩ, tùy cơ ứng biến.
Chuyện thứ hai là kị bắc hành, sự kiện này khẳng định là chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong Sở gia. Thương lượng, Đại Bảo không cần đi địa phương phía bắc Định Châu, huynh đệ Sở gia tốt nhất không cần đi địa phương phía bắc kinh thành. Đại Bảo dễ dàng làm được, nhưng huynh đệ Sở gia không dễ dàng làm được. Đặc biệt là Tam lão gia, hắn chủ quản quân đội phương bắc, nhất định sẽ có sai sự đi biên thùy bắc bộ. Tận lực không đi, nếu như đích xác tránh không được, nhất định phải cầm một viên thần dược lão hòa thượng cho.
Trên thời gian, khả năng lớn nhất là ở sau tuyết tai họa lúc thời tiết chuyển biến tốt, đương nhiên cũng không loại trừ năm trước.
Trần A Phúc lấy thần dược ra, cho Sở Tam lão gia một viên. Huynh đệ bọn họ ở kinh thành, nếu như ai phải đi hướng bắc, liền mang viên thần dược này đi. Trong tay nàng còn một viên dược, giữ lại cho Đại Bảo.
Nàng nghĩ đến suy đoán trước đó đối với Nhị hoàng tử là người trùng sinh, càng thêm cảm thấycó vẻ như Sở Tam lão gia gặp chuyện không may. Nếu như hắn xảy ra chuyện, nhất đảng Nhị hoàng tử muốn tiêu diệt Sở gia rất dễ dàng. Có viên thần dược này, hy vọng hắn có thể biến nguy thành an.
Vừa nghĩ, nếu như hắn có gì ngoài ý muốn, Sở tam phu nhân và hắn phu thê tình thâm không biết sẽ chịu được hay không. Sở tam phu nhân mà ngã xuống, Sở gia lại sẽ mất ủng hộ của thái hậu, cuộc sống sau này lại gian nan. Trần A Phúc thật thật đặc biệt thích Sở tam phu nhân, không muốn để cho nhân sinh đặc sắc của nàng ngắn ngủi như thế.
Ngày hôm sau, Sở Tam lão gia vội vã hồi kinh, để nhi tử Sở Lệnh Trí lại, thay mặt tam phòng kính hiếu ở dưới gối lão hầu gia. Sở Hầu gia trực tiếp đi Linh Ẩn Tự, hắn sẽ ở chỗ đó chép kinh ăn chay một tháng, cầu phúc cho Đại Thuận Triều. Trần A Phúc có chút thầm vui mừng, Sở Hầu gia rất biết kiếm cớ, ở chỗ đó một tháng, không biết ông có gặp mặt Bụi hay không.
Sở Lệnh Tuyên cũng nói đoạn thời gian gần đây hắn bận rộn, buổi tối không thể thường xuyên trở về. Trần A Phúc suy đoán, có lẽ có quan hệ cùng Cửu hoàng tử đi Linh Ẩn Tự chữa bệnh.
Sở Lệnh Trí trụ ở Triều Hoa Viện, cùng với Đại Bảo, mỗi ngày đi tiền viện thượng khóa.
Trần A Phúc đặc biệt thích tên tiểu tử này, đại khí, chắc nịch, không yếu ớt, cũng không có ngạo khí con cháu thế gia. Không chỉ chơi được tốt cùng Đại Bảo và Yên Nhi, cùng A Lộc cũng vô cùng tốt. Có lúc, còn muốn đi theo A Lộc đi nhà Trần Thực chơi, chơi cũng thân với Trần A Đường. Hắn năm nay vừa mới bảy tuổi, Sở tam phu nhân thật không tiếc. Nếu là mình, khẳng định không muốn đặt con trai còn nhỏ như thế ở nơi khác.
Khiến Trần A Phúc vô cùng quan tâm là, Vương thị nghe nói Vương Thành bị giấu đi liền bị dọa bệnh.
Trần A Phúc về sau lại đặc biệt kêu người đưa thư cho Vương thị, nói cho bà biết cậu không có nguy hiểm, chỉ là đắc tội người không nên đắc tội, được Sở Lệnh Tuyên bảo vệ lại mà thôi. Đợi đến chuyện kia giải quyết, bọn họ lại sẽ qua cuộc sống bình thường. Nhưng Vương thị vẫn là khúc mắc khó giải, liên tục uống thuốc.
Trần A Phúc liền muốn Vương thị đến phủ thành ở, bên này đại phu y thuật giỏi, tỷ đệ bọn họ lại thường xuyên có thể khuyên bà.
Nhưng bây giờ đang là thu hoạch vụ thu, Trần Danh có thật nhiều đất đai, lại mở ra tiệm lương thực, bận rộn đến hết cách phân thân. Vương thị liền nói chờ hết bận thu hoạch vụ thu, cùng Trần Danh cùng nhau đến phủ thành.