Buổi tối, Trần Vũ Tình cũng không ăn cơm tối, liền nằm ở trên giường lau nước mắt, Trần Thế Anh và Giang thị khuyên giải như thế nào cũng chỉ là khóc. Nàng cũng không phải có bao nhiêu thích Hà Lâm Sinh, nàng cũng chỉ là gặp qua hắn một lần, ấn tượng không tệ, nghĩ tới mình tuổi đã không nhỏ, nghĩ sớm định ra hôn sự.
Nhưng mà, thời điểm cha mẹ song phương đều có ý đính hôn cho bọn họ, tỷ tỷ ruột lại đến làm ra chuyện này, nàng ta sao có thể vô sỉ dạng này!
Nàng còn biết, Trần Vũ Huy vừa nháo, danh tiếng cô nương Trần gia càng không tốt lắm. Lần này không chỉ tất cả quý phu nhân phủ Định Châu đều ở đây, ngay cả kinh thành, tỉnh thành đều có người đến, nhân duyên của mình về sau lại càng gian nan. Mình đã mười lăm tuổi, một năm lớn thêm một năm, sau này nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này, đầy tớ đến báo, đại cô gia cùng đại cô nãi nãi, Sở gia đại tỷ nhi đến.
Trần Thế Anh vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi tiền viện, Giang thị kêu đầy tớ trực tiếp mang đại cô nãi nãi cùng đại tỷ nhi tới nơi này.
Giang thị nói: "Tình nhi mau rửa mặt, đại tỷ con muộn như thế còn tới nhà, nhất định là có chuyện gì."
Trần Vũ Tình cũng thẹn thùng khiến người ta nhìn đến bản thân vì hôn sự khóc thành dạng này, chỉ đành đứng dậy do nha đầu hầu hạ rửa mặt, còn trang điểm. Nhưng con mắt vẫn sưng đỏ, son phấn cũng không lấn át được.
Mới vừa thu thập xong, Trần A Phúc liền dắt Sở Hàm Yên đến.
Giang thị ra cửa đón, tiến lên hai bước kéo tay Trần A Phúc nói: "Trời đã trễ thế này, còn để cho con mang bụng to chạy bởi vì nhà mẹ đẻ. Cẩn thận chút, đừng ngã."
Trần A Phúc cười nói: "Đại gia nhà con có chuyện muốn nói cùng cha, vốn là muốn tìm một thời gian mời mọi người đi nhà của con chơi một ngày, nào biết hôm nay lại ra chuyện này."
Trần Vũ Hà cũng được người thỉnh lại đây, nàng mang Sở Hàm Yên đi tây phòng chơi. Trần A Phúc kéo Giang thị cùng Trần Vũ Tình đi đông phòng, cũng là phòng ngủ của Trần Vũ Tình.
Trần A Phúc kéo tay Trần Vũ Tình cười nói: "Tam muội muội, muội phải tin tưởng người đang 'Làm', trời đang nhìn. Hừ, Nhị muội muội còn tưởng rằng nàng ta cướp được bảo vật, đợi nàng ta gả đi Hà gia liền biết."
Giang thị hỏi: "Phúc nhi đây là ý gì?"
Trần A Phúc đỡ Giang thị ngồi xuống ở trên ghế, lại ngồi cùng Trần Vũ Tình ở trên sạp mĩ nhân, mới nói: "Nghe đại gia nhà con nói, nhân phẩm Hà nhị, tính tình cũng không tốt, con còn chưa kịp nói cùng mẫu thân, Nhị muội muội liền gấp không thể chờ muốn gả mình ra ngoài ..."
Sau đó, liền nói chuyện Hà Lâm Sinh bạo ngược ngoan lệ, thường xuyên đánh binh sĩ đánh nha đầu, đã có nhiều thông phòng nha đầu, người biết rõ nhân phẩm hắn cũng không dám gả khuê nữ cho hắn. Còn như Hà Phó Tổng Binh là người của vương quốc cữu, Nhị hoàng tử thì Trần A Phúc chưa nói, nữ nhân không quan tâm chính trị, chút chuyện này do Sở Lệnh Tuyên nói cùng Trần Thế Anh đi.
Giang thị và Trần Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, Giang thị thở phào nhẹ nhõm nói: "Nhìn hắn lớn lên hào hoa phong nhã, thì ra là loại người như vậy." Lại nói: "Chỉ là, Huy nha đầu làm chuyện không biết xấu hổ kia, cũng phá hỏng danh tiếng Tình nha đầu."
Trần A Phúc vỗ vỗ tay Trần Vũ Tình nói: "Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, duyên phận Tam muội muội có lẽ còn chưa tới. Nếu như đến rồi, có cách càng xa cũng sẽ đi đến cùng nhau. Ngày mai con sẽ viết cho tam thẩm của con một phong thư, thỉnh nàng giúp muội muội tìm xem ở trong kinh, xem có hậu sinh thích hợp hay không."
Sở tam phu nhân giao thiệp rộng, nếu như nàng chịu hỗ trợ, hậu sinh thật có thể tìm tới thì sẽ không tệ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Vũ Tình xấu hổ đỏ mặt, vặn vẹo uốn éo thân thể sẵng giọng: "Tỷ tỷ nói cái gì nha, không để ý tới tỷ."
Giang thị cười nói: "Vậy thì tốt rồi, cảm ơn Phúc nhi."
Nàng cũng nhờ người nhà mẹ đẻ ở kinh thành tìm kiếm người trong sạch, tẩu tử cùng đệ muội nhà mẹ đẻ của nàng ngược lại cũng đã nói mấy nhà, nàng đều không vừa ý.
Mấy người lại quở trách Trần Vũ Huy một trận, Trần Thế Anh phái người đến nói, Sở Lệnh Tuyên để mẹ con Trần A Phúc đi tiền viện, bọn họ nên đi rồi.
Chờ mấy người Trần A Phúc đi rồi, Trần Thế Anh ngẫm lại lời Sở Lệnh Tuyên nói, cảm thấy Trần Vũ Huy không thể gả đi. Hà nhị người như vậy, nhị khuê nữ gả cho hắn thật phải chịu đau khổ. Liền lại đi sân nhỏ của Trần Vũ Huy.
Hắn tận tình khuyên bảo Trần Vũ Huy: "Nghe nói Hà nhị tính tình không tốt, thường xuyên đánh người, còn muốn đánh nữ nhân, thậm chí đánh chết qua nha đầu, cha không muốn con gả đi Hà gia chịu khổ. Huống chi, kết thân dạng này Hà gia cũng sẽ không cao hứng. Thế này đi, ngày mai Hà gia đến cầu hôn, chúng ta cự tuyệt, cũng như ý của Hà gia. Mặc dù danh tiếng cảu con bị tiểu tử kia phá hỏng, nhưng cha kêu người tìm cửa hôn sự ở xa địa phương cho con, con gả đi, người chỗ đó sẽ không biết chút chuyện này của con."
Trần Vũ Huy tức giận nói: "Cha đây là ý gì? Có phải cha còn muốn để mối hôn sự tốt này cho Tam muội muội hay không? Lẽ nào con cũng không phải là con gái ruột của cha?"
Trần Thế Anh tức giận đến muốn hộc máu, cả giận nói: "Mày đây là nói cái lời nói gì! Hà nhị không ổn, ta làm sao sẽ để lại cho Tam muội muội của mày. Cha làm như thế cũng là vì muốn tốt cho mày, mày có kém cỏi thế nào, cũng là con gái ruột ta nâng niu trong tay, cha không muốn làm cho tương lai mày chịu khổ."
Trần Vũ Huy mới không tin hắn nói mấy chuyện này, nói: "Nhất định là mẫu thân kêu cha đến nói mấy lời này. Bà ta hận di nương con, liền hận không thể gả con đi cho người không chịu nổi nhất. Cho dù Hà gia không sẽ lấy Tam muội muội, bà ta cũng không muốn để con gả đi vào." Lại nảy sinh ác độc nói: "Nếu là cha lại muốn ngăn cản mối hôn sự tốt này, sẽ chờ nhặt xác đi." Sau đó, liền vào phòng ngủ.
Trần Thế Anh thất vọng lắc lắc đầu, đau lòng nói: "Huy nhi, cha nói hết những gì nên nói, tự giải quyết cho tốt đi. Hôm nay ngẫm lại, nếu như hối hận, buổi sáng ngày mai nói cho cha, vẫn còn kịp."
Ba người Trần A Phúc trở lại Sở phủ, đã rất trễ.
Đi đến chính viện, lại trông thấy thượng phòng đèn đuốc sáng trưng. Nghe thấy động tĩnh của bọn họ, Đại Bảo bước nhanh chạy đến, la lớn: "Mẫu thân, phụ thân, muội muội, sao mọi người mới trở về? Con cùng Hiên đệ đệ chờ tới bây giờ."
Lời nói vừa dứt, Tiểu Lý Hiên cũng chạy ra, méo miệng nói: "Cùng với ca ca, chờ di di, chờ thúc thúc, chờ tỷ tỷ."
Trần A Phúc cười một tay dắt một đứa, nói: "Ai da, hai tiểu bảo bối, muộn như thế rồi, sao còn không trở về phòng nghỉ ngơi?"
Vệ mụ mụ cùng La mụ mụ cười nói: "Kêu thật nhiều lần, hai vị ca nhi cũng không muốn, vừa kéo sẽ khóc." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Đại Bảo vội vàng nhăn nhó nói: "Con không có khóc, là Hiên đệ đệ khóc."
Lý Hiên lập tức nói: "Dạ, Hiên Hiên khóc, nhớ di di."
Tính cách Lý Hiên đã sáng sủa hơn nhiều, mặc dù phương diện biểu đạt so với tuổi thật thì yếu chút, nhưng ý tưởng cơ bản nhất vẫn có thể biểu đạt ra được.
Trần A Phúc ngồi trên giường gạch, theo chân hai bọn họ thân mật một trận, mới để cho mấy hài tử về sân nhỏ từng người.
Trần A Phúc đã cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, rửa mặt xong liền nằm lên giường. Nếu như Sở Lệnh Tuyên không ở đây, nàng có thể đi không gian buông lỏng một chút, nhưng bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường buông lỏng.
Sở Lệnh Tuyên nằm ở bên cạnh nàng nói: "Nhạc phụ là thật lòng thương con gái. Hắn nghe tính tình Hà nhị, thà rằng để cho Nhị muội của nàng gả đi địa phương xa, cũng không muốn để cho nàng ta gả vào Hà gia."
Trần A Phúc nói: "Cha thiếp làm như vậy, Trần Vũ Huy sẽ không cảm kích. Nàng ta sẽ cho rằng cha cùng mẫu thân thiếp lại muốn cùng nhau ngăn cản chuyện tốt của nàng ta, còn sẽ liều chết bỏ sống phải gả đi Hà gia."
Sở Lệnh Tuyên cười lạnh nói: "Nàng ta như vậy, vậy thì thật là tìm cái chết."