Kim Yến Tử chít chít kêu lên về phía thối Đại Bảo cùng Tiểu Yên Nhiên xa xa đang đuổi theo nó: "Mau đến xem nha, cha Sở phụ thân tới rồi!"
Sở Hầu gia nhìn thấy hai đứa bé và một đám đại người chay qua bên này, đúng là thập nhất gia và Yên Nhi đụng phải buổi sáng.
Hắn nghĩ tới có nên vội vàng đi trở về hay không, để tránh chạm mặt chính diện cùng bọn họ. Chỉ nghe thấy tiếng kêu một con chim, hắn nghiêng đầu vừa nhìn, là một con tiểu Yến Tử trong lông đen hiện vàng, đang đứng ở trên rào chắn nhảy chân kêu to, mỏ nhọn nhỏ há rộng.
Chít chít chít chít chít chít...
"Mau đến xem nha, cha Sở phụ thân đang ngẩn người nhìn ta nha..."
Sở Hầu gia bật cười, tiểu Yến Tử này không chỉ lớn lên có chút kỳ quái, còn một chút cũng không ôn nhu, gọi om sòm giống như chim sẻ.
Hắn vẫn luôn buồn bực, Vinh Chiêu có phải là thật đắc tội "Điểu đại tiên" hay không, vì cái gì những chim chóc kia chỉ nhằm vào ả. Ả bị kéo phân chim ba lượt không nói, hiện thời phủ công chúa cùng với biệt viện Vinh Chiêu ngay cả một con chim cũng không tới, thật sự thành địa phương chim không ỉa phân.
Mặc dù Vinh Chiêu như vậy hắn cũng mừng thầm, hắn có nhiều thời gian đi làm chuyện của mình hơn, nhưng mấu chốt trong đó hắn lại là trăm mối như tơ vò. Hiện tại, hắn lại gặp được một con Yến Tử cổ quái...
Đang nghĩ ngợi, hai đứa kia bé đã chạy đến bên ngoài đình nghỉ mát.
Ánh mắt hắn lại chuyển tới trên người hai đứa bé. Trước xem thập nhất gia, long mi mắt phượng, rất giống với Cửu gia, con dâu hắn chăm sóc cực kỳ tốt.
Lại nhìn tiểu cô nương, mặc váy ngắn nhũ đỏ bạc, trắng nõn, xinh đẹp, vui vẻ, sinh cơ bừng bừng, tiếng cười như chuông bạc cách thật xa liền nghe được.
Đây là tiểu cô nương ba năm trước đây bị giày vò đến gầy yếu, ngu xuẩn sao?
"Yên Nhi..." Sở Hầu gia lầm bầm kêu lên một câu.
Buổi sáng hắn nhìn con bé một cái, lại không có thời gian nhìn nhiều. Hiện tại cẩn thận nhìn lên, thật sự là bé gái xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua.
Đại Bảo và Yên Nhi cũng nhìn thấy Sở Hầu gia, hơn nữa nhận ra hắn. Bản năng cảm thấy hắn cùng một chỗ với người đàn bà xấu kia, cũng sẽ không phải là người tốt.
Sở Hàm Yên nhìn hộ vệ đằng sau một chút, lá gan cũng lớn một chút, mềm mại nói: "Kim Bảo mau tới đây, cái người này là một nhóm cùng người đàn bà xấu kia, cẩn thận hắn đánh đệ."
Kim Bảo bỗng chốc bay đi treo ở trên vạt áo Sở Hàm Yên.
Đại Bảo nhìn Sở Hầu gia hai mắt, muội muội không nghe rõ mẫu thân gọi ông ấy là cái gì, nhưng cậu nghe được rõ ràng rành mạch. Nhỏ giọng nói: "Muội muội, mẫu thân gọi ông ấy cha chồng, là chúng ta ..." Cậu lúng túng không nói tiếp.
Tiểu cô nương buồn bực nói: "Người mẫu thân gọi nương, là bà ngoại chúng ta. Người mẫu thân gọi cha, là ông ngoại chúng ta. Người mẫu thân gọi mẹ chồng, là bà nội chúng ta. Người mẫu thân gọi cha chồng, là gì của chúng ta nha?"
Đừng trách tiểu cô nương không có kiến thức, con bé chỉ tiếp xúc qua với người Đường Viên cùng những người khác Lộc Viên. Ở trước mặt con bé, chỉ Ngụy thị ngẫu nhiên sẽ gọi quản La quản sự là cha chồng, con bé còn không lưu ý tới. Hơn nữa, những lão sư như Trần A Phúc cũng sẽ không rút não mà dạy con bé kiến thức có quan hệ cha chồng là ai. Cho nên, con bé thật không biết rõ cha chồng là ai. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Đại Bảo chỉ phải nói,: "Muội muội, người mẫu thân gọi cha chồng, chính là phụ thân của phụ thân, tướng công của bà nội, là ông nội của chúng ta."
Tiểu cô nương mở mắt xoay hai vòng to ở trên người Sở Hầu gia, lắc đầu nói: "Không thể nào. Tướng công của bà nội vì cái gì trước đến giờ không cùng một chỗ với bà nội chứ? Ông nội của chúng ta vì cái gì từ đó tới giờ chưa từng tới thăm chúng ta đây? Ông ấy còn ở cùng với cái nữ nhân xấu xa muốn đánh tỷ muội cùng mẫu thân. Cho nên, ông ấy không phải là phụ thân của phụ thân, tướng công của bà nội, ông nội của chúng ta. Ca ca nhất định là nghe lầm rồi."
Con bé nói cực kỳ chậm, trong đôi mắt to lộ ra hồn nhiên là thật sự không tin đây là sự thật.
Tiểu cô nương chắc chắc khiến Trần Đại Bảo cũng sinh ra một tia hoài nghi đối với chính mình, nhíu lại lông mày nói: "Thật sự là ca ca nghe lầm sao?"
Hai đứa con nít bàn luận không coi ai ra gì, khiến những hộ vệ cùng đầy tớ cũng có chút lòng chua xót. Bọn họ biết rõ Hầu gia nhà mình bị Hoàng thượng bức thượng chủ, còn đưa nguyên phu nhân vào Ảnh Tuyết Am, lão hầu gia cùng đại gia đều hận hắn. Cho nên đều hù dọa cúi đầu không dám nói lời nào.
Sở Hầu gia có chút khổ sở, cúi người xuống nói: "Yên Nhi, ông là ông nội của các con, mẫu thân các con gọi ông là cha chồng, Đại Bảo không nghe sai." Lại nói: "Yên Nhi lớn lên tốt lắm, đáng yêu, thông tuệ, lanh lợi, nương con dạy con được rất tốt."
Hắn muốn đi tới sờ búi tóc nhỏ của con bé, Sở Hàm Yên vô ý thức lui về phía sau một bước, né tránh. Trừng đôi mắt to mếm mại nói: "Ông là ông nội của chúng ta, vì cái gì không trở về nhà thăm chúng ta chứ?"
Trần Đại Bảo cũng nói: "Đúng vậy, thái gia gia đều theo chúng ta cùng nhau ở tại Đường Viên, ông vì cái gì chưa ở cùng một chỗ với chúng ta đây?"
Sở Hầu gia thở dài nói: "Ông nội công vụ gấp rút, liên tục trụ ở kinh thành."
"Công vụ bận rộn đi nữa, đến thăm chúng ta dù sao cũng có thời gian nha..." Đại Bảo bắt đầu nói lý lẽ. Đột nhiên, mắt cậu trừng to lên, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ông nội và bà nội là hai vợ chồng, phải ở cùng một chỗ. Nhưng mà bà nội là người xuất gia, là không có ông nội."
"Đúng nga, nhìn xem hắn là nói dối." Tiểu cô nương cũng rõ ràng, căm thù nhìn Sở Hầu gia một cái, tay kéo Đại Bảo càng chặt hơn, nói: "Ca ca, mẫu thân không cho chúng ta nói chuyện cùng người xa lạ."
Đại Bảo gật đầu nó: "Ừ, mẫu thân nói ca ca bộ dạng xinh xắn, muội muội rất xinh đẹp, bọn bắt cóc thích nhất hài tử giống như chúng ta, có thể bán được số tiền lớn."
...
Cùng lúc đó, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc chuyển tới trước cửa chính Ảnh Tuyết Am, chứng kiến một màn trong lương đình.
Cho dù Sở Lệnh Tuyên thấy không rõ tướng mạo cùng xiêm y người nam nhân kia, cũng nhìn ra người nam nhân kia giống ai. Cả kinh nói: "Cha?" Lại tự nhủ: "Tại sao ông ấy lại ở chỗ này, chưa trở lại kinh thành cùng nữ nhân kia?"
Trần A Phúc nói: "Còn chưa nói cho chàng biết, cha chồng muốn lưu lại ở Linh Ẩn Tự chép kinh ăn chay ba ngày, cầu phúc cho nữ nhân kia."
Đằng sau Sở Hiếu cũng tới ôm quyền nói: "Bẩm đại nhân, hai khắc trước tiểu nhân nhận được tuyến báo, nói Hầu gia và Vinh Chiêu công chúa tối ngày hôm qua ngồi thuyền đến bến tàu phủ Định Châu, ở trạm dịch ngoài thành trụ một đêm, giờ Tị sáng hôm nay mới tới đến Linh Ẩn Tự, trước đi bái kiến Vô Trí đại sư, nghe nói lúc đi ra Vinh Chiêu công chúa đã khóc..."
Đúng là nói tung tích Vinh Chiêu cùng Sở Hầu gia được rõ ràng.
Trần A Phúc thầm nói, không trách được nói một vùng này đây là trong phạm vi thế lực Sở gia, cũng không trách được bọn họ dám đặt thập nhất hoàng tử ở vùng này. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Sở Lệnh Tuyên mắng lên: "Nữ nhân kia thực có can đảm nghĩ, già như thế còn muốn con trai..." Vừa nói, bên cạnh kéo Trần A Phúc đi đến lương đình.
Sở Hầu gia nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc đến, chỉ bọn họ cười nói: "Hỏi phụ thân và mẫu thân các cháu một chút, ông có phải là ông nội hai đứa hay không phải."
Hai đứa bé nhìn đến bọn họ, đều chạy tới ôm lấy Trần A Phúc. Hỏi: "Mẫu thân, ông ấy nói ông ấy là phụ thân của phụ thân, ông nội của chúng con, là thật sao?"
Trần A Phúc nhìn Sở Lệnh Tuyên một cái, Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu với nàng. Nàng liền gật đầu nói: "Ừ, ông ấy là ông nội của các con."