Trần A Phúc mặc bối tử ngắn dệt nổi màu đinh hương, váy dài màu thanh thủy, một cái tay đỡ bụng nhô ra, đang mỉm cười nhìn bọn nhỏ. Mặt mặc dù mượt mà hơn nhiều, cũng không có eo thon, nhưng đẹp đến càng thêm trầm tĩnh, bình thản, nghiễm nhiên là tư thái mẫu thân hạnh phúc.
Vinh Chiêu vừa tức lại ghen tị.
Lại cẩn thận nhìn lên tiểu cô nương kia, cũng nghiêm trọng, nụ cười tươi đẹp kia như thế nào lại quen thuộc như vậy?
Trước mắt Vinh Chiêu hiện ra một khuôn mặt mỹ nhân, xinh đẹp, dịu dàng, dáng tươi cười sáng rỡ...
Nàng ta biết rõ tiểu cô nương này là ai. Nàng sắc mặt tái nhợt, hai cánh tay siết thành quả đấm.
Nhóc con chết bầm này bệnh thật tốt? Còn xinh đẹp như con tiện nhân kia, cười đến đồng dạng sáng rỡ, thậm chí càng thêm khoan khoái hơn con tiện nhân kia... Tại sao có thể như vậy!
Bụng Trần A Phúc và khoan khoái trên mặt Sở Hàm Yên, khiến trong lòng Vinh Chiêu vọt lên một cỗ hận ý, cũng bất chấp quá nhiều, bước nhanh tới Trần A Phúc bọn họ.
Trần A Phúc vừa nhìn là Vinh Chiêu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bên trong không phải là phủ công chúa, mình không chỉ có hộ vệ, còn có Kim Yến Tử, cũng chắc chắn sẽ không lại chịu tức giận của Vinh Chiêu. Nếu như mình không mang thai, hai đứa bé cũng không ở bên cạnh, Trần A Phúc còn muốn đòi lại bực bội đã từng thụ qua.
Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể né tránh tận lực né tránh. Nàng vẫn nói: "Chúng ta đi." Cùng với hộ vệ ôm hài tử cùng nhau đi đến chỗ hành lang. Bởi vì Trần A Phúc đã mang thai, cũng không dám đi được quá nhanh.
Vinh Chiêu cách bọn họ xa có ba mươi mấy mét, nàng ta lại kiềm chế thân phận thẹn thùng chạy bộ đuổi theo. Liền quát tháo đi theo đầy tớ cùng hộ vệ: "Các ngươi là chết người à, còn không đi ngăn bọn họ lại."
Hộ vệ cùng đầy tớ nghe, bỏ chạy đi ngăn cản lại Trần A Phúc bọn họ.
Vinh Chiêu đi tới trước, mười hộ vệ bao bọc vây quanh mấy người Trần A Phúc, Vinh Chiêu cũng gần không được người. Nàng ta lạnh giọng trách mắng: "Với quốc pháp đến nói, bản cung là công chúa. Với gia pháp đến nói, bản cung là mẫu thân. Vì cái gì thấy bản cung không đến chào?"
Trần A Phúc chỉ đành phúc phúc thân, nói: "Thì ra là công chúa điện hạ, ta kể từ khi mang thai, ánh mắt liền không dùng được, không thấy rõ, thỉnh công chúa thứ tội." Nói xong lại phúc phúc, nói: "Công chúa điện hạ xin cứ tự nhiên. Ta còn muốn đi bái Phật tổ Bồ Tát, xin phù hộ ta thuận lợi sinh nhi tử." Nói xong đã muốn chạy đi.
Vinh Chiêu tức đến không được, lạnh lùng nói: "Không được phép đi!"
Sở Hàm Yên "Oa" một tiếng liền bị sợ khóc. Con bé kể từ khi khỏi bệnh, vô luận là thân nhân hay là đầy tớ, hoặc là lão nông, hài tử, đối với con bé đều là vẻ mặt ôn hoà, chưa từng có ai lợi hại như thế. Hơn nữa, cái người này vẫn đang mắng mẫu thân, còn bất chợt trợn mắt nhìn đối với mình.
Con bé khóc hô: "Mẫu thân, tỷ muội sợ hãi, tỷ muội sợ hãi."
Trần A Phúc an ủi vỗ vỗ tiểu cô nương trong lòng hộ vệ, trầm mặt nói với Vinh Chiêu: "Vinh Chiêu công chúa, bà dọa con gái của ta khóc rồi. Bên đây là phật môn tịnh địa, từng người đến bái phật, đều muốn một lòng hướng thiện, tràn đầy từ bi, như vậy Phật tổ và Bồ Tát mới có thể phù hộ người đó. Bà hô to hét lớn thế này, đối với Phật tổ Bồ Tát không có lòng kính sợ, đối với vãn bối không có lòng yêu mến. Cho dù là thượng nhiều hương đi nữa, lại dập đầu nhiều đi nữa cũng là uổng công."
Cái này vừa vặn chọc tâm bệnh Vinh Chiêu, nàng ta tức giận đến muốn đánh người, bất đắc dĩ bị hộ vệ của Trần A Phúc cản trở nàng ta không qua được. Liền nói với đầy tớ cùng hộ vệ: "Đi, kéo miệng tiểu tiện nhân kia cho bản cung!" Lại chỉ Sở Hàm Yên khóc lớn nói: "Không cho phép tiểu nha đầu kia lại gào thét, ầm ĩ đến ta nhức đầu."
Rất nhiều hộ vệ Vinh Chiêu đều chờ ở bên ngoài chùa, còn có vài người đi theo Sở Hầu gia, bên người nàng ta chỉ có mười người hộ vệ, sáu gã thái giám cùng nha đầu bà tử, sức chiến đấu căn bản so ra kém bên cạnh Trần A Phúc.
Bên cạnh Trần A Phúc chỉ mười người hộ vệ đánh nhau, những người khác che chở ba chủ tử lui về phía sau.
Tiến vào chùa miếu cũng không thể mang vũ khí, cho nên kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng là quả đấm cùng chân.
Trừ Trần A Phúc ra, bọn họ không chú ý tới, một con tiểu Yến Tử từ trong đám người bay lên, tốc độ nhanh giống như một tia chớp màu đen. Nó không bay lên trời không trước tiên, mà là trước gẩy xuống một cây trâm dài trên đầu Vinh Chiêu, lại một bước lên trời.
Cây trâm này là kim phượng giương cánh treo châu không chỉ treo một viên đại nam châu, còn khảm hai viên đại mắt mèo cùng bốn viên ngọc lục bảo, Kim Yến Tử sớm liền trông mà thèm. Chỉ là Vinh Chiêu thích mang, nó liên tục không đắc thủ.
Bên này vừa kéo bè kéo lũ đánh nhau, hù dọa khách hành hương ẩn núp thật xa, trong chùa vài hòa thượng vội vàng chạy tới khuyên can.
Sở Hầu gia cũng chạy đến. Lúc trước hắn không kiên nhẫn đi theo Vinh Chiêu mỗi cái đại điện, liền ở một chỗ trong hành lang nghỉ ngơi. Nghe một hạ nhân đến bẩm báo, công chúa điện hạ đụng phải đại nãi nãi, Sở Hầu gia sợ hết hồn, vội vàng tìm lại đây.
Hắn nhất tay kéo Vinh Chiêu, quát tháo những hộ vệ kia: "Dừng tay!"
Những hộ vệ kia đều dừng tay.
Vinh Chiêu chỉ Trần A Phúc tức giận nói: "Sở lang, ả mắng bản cung."
Sở Hầu gia cau mày nói: "Mặc kệ chuyện gì, đều trở về rồi hãy nói."
Lúc này, một tình cảnh làm người ta giật mình xuất hiện, chỉ thấy trên bầu trời chim chóc từ bốn phương tám hướng tụ tập ở trên không đỉnh đầu Vinh Chiêu. Đoàn chim diện tích cũng không lớn, như một cái nắp vung nồi đường kính lớn chừng ba thước thật dày.
Đầy tớ Vinh Chiêu tựa như sớm đã có chuẩn bị, vội vàng bung ra hai cái ô, một cái che ở trên đầu Vinh Chiêu, một cái che ở trên đầu Sở Hầu gia.
Vinh Chiêu cũng dọa hỏng, nơi nào lại có tâm tư gây sự với Trần A Phúc và Sở Hàm Yên, thét chói tai chạy tới hướng đại điện, đầy tớ bung dù cho nàng ta cũng chạy đi theo.
Mà bầu trời "Điểu vung nồi" cũng bay theo Vinh Chiêu, đột nhiên một trận ào ào, phân chim giống như mưa to điểm rậm rạp chằng chịt nện xuống, cái ô trên đỉnh đầu Vinh Chiêu trong nháy mắt bị phủ một tầng phân chim thật dày.
Sở Hầu gia chưa chạy cùng, hắn cũng như tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, xem một màn huyền diệu này.
Đợi đến khi Vinh Chiêu chạy vào đại điện, Sở Hầu gia mới thu ánh mắt trở về. Hắn cũng biết rõ Trần A Phúc mang song thai, trong lòng cao hứng đến muốn chết, trên mặt lại không hiện.
Hắn nhẹ lời nói: "Đại nhi tức phụ vất vả rồi, chăm sóc mình thật tốt, vì Sở gia nhiều hơn con đàn cháu đống."
Trần A Phúc cong cong đầu gối, cười nói: "Tạ cha chồng quan tâm."
Sở Hầu gia gật gật đầu, lại nhìn Đại Bảo vài lần, khóe miệng có một chút vui vẻ nhỏ không thể thấy, lại quay đầu nhìn về phía Sở Hàm Yên.
Tiểu cô nương giống như những người khác đều ngẩng đầu nhìn nắp nồi lớn trên trời đang chuyển đánh ở trên không đại điện, đã quên sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn đều giương tròn, bộ dáng không thể tin nổi.
Sở Hầu gia hơi cong môi một cái, dẫn người đi đến đại điện Vinh Chiêu ngây ngốc.
Trần A Phúc cười khanh khách vài tiếng, kêu một người hộ vệ lưu lại bên này "Xem náo nhiệt", nói với những người khác: "Chúng ta đi thôi."
Bọn hạ nhân hộ vệ liền che chở mấy chủ tử đi đến chỗ hành lang. Đại Bảo cùng Yên Nhi được ôm cũng nháo kêu hộ vệ đi bên cạnh hành lang, để cho bọn họ tiếp tục xem náo nhiệt.
Trần A Phúc một đường đi một đường cười. Bọn hạ nhân hộ vệ nén cười nghẹn đến nội thương cũng không dám cười ra tiếng, Vinh Chiêu đến cùng là công chúa, là mẫu thân trên danh nghĩa của đại gia.