Buổi chiều, Sở Trân kêu nha đầu lặng lẽ đưa tin cho Lý thị, bản thân bị Tiền ma ma sửa trị đến không chịu nổi, không phải là chép (nữ giới), chính là luyện tập tư thế ngồi, đi đường, khổ không thể tả. Đến An Vinh Đường càng quá đáng, tam phu nhân cũng không kiên nhẫn nói nhiều cùng nàng, chỉ kêu nàng xem tam phu nhân liên hệ quản lý quỹ trong phủ cùng đầy tớ như thế nào, tội liên đới đều không cho nàng ngồi...
Lý thị nghe, đau lòng được đấm ngực. Bà không dám chọc tam phu nhân, ngay cả chuyện cũng không dám đi theo thỉnh cầu tam phu nhân, liền đi trong sân Sở Trân lý luận cùng Tiền ma ma.
Tiền ma ma trước là nữ quan Từ Ninh cung, mặt không thay đổi nói cùng Lý thị: "Là Hoa Xương quận chúa để cho ta tới dạy quy củ cho nhị cô nương, nhị phu nhân không muốn, liền đi nói quận chúa chúng ta đi."
Rồi nói với Sở Trân: "Nhị cô nương, cô cũng không nên học người không biết tốt xấu, quận chúa dạy cô quy củ, là vì tốt cho cô, để tương lai cô có tiền đồ. Trước đó vài ngày có vị hầu phu nhân đến thương lượng cùng quận chúa, muốn mời ta đi dạy khuê nữ nàng, quận chúa còn không đồng ý."
Lý thị tức giận nói: "Thiên hạ nơi nào có lý lẽ như vậy, mẹ ruột không được trông coi đến thân khuê nữ của mình, thẩm tử cách phòng lại vung tay múa chân với chất nữ."
Tiền ma ma nói: "Nhị phu nhân không phục, liền đi nói rõ lí lẽ với quận chúa chúng ta đi, ta chỉ nghe quận chúa của chúng ta." Sau đó, liền thỉnh Lý thị ra ngoài.
Lý thị vẫn không dám đi tìm Hoa Xương, bà ta biết rõ Hoa Xương tính khí táo bạo, tức giận sẽ không chỉ mắng chửi người, nghe nói sẽ còn dùng roi đánh người. Mặc dù sẽ không đánh bà người làm tẩu tử này, nhưng bị chửi cũng là chuyện rất mất mặt nha.
Bà chỉ phải đi tiền viện tìm lão gia tử để nói lý, vừa vặn hôm nay tam gia Sở Lệnh An thay ca nghỉ ngơi, khuyên Lý thị về sân nhỏ, lại khuyên bà nửa ngày. Nói tam thẩm nguyện ý quản muội muội là chuyện tốt, nói không chừng về sau còn có thể nói cho muội muội một con rể nhà giàu, tương lai muội muội liền có tiền đồ. Cực kỳ mấu chốt là, tam phu nhân chính là muốn quản, người khác làm gì được nàng?
Lý thị quan tâm nhất chính là hôn sự Sở Trân. Nhưng người bà xem trọng thì người ta chướng mắt khuê nữ bà, người ta vừa ý khuê nữ bà, bà lại chướng mắt người ta. Nếu là Hoa Xương nguyện ý, quả thật có thể nói mối hôn sự tốt cho khuê nữ. Còn có chính là câu nói sau cùng của nhi tử, chuyện Hoa Xương muốn quản, người khác đều không có biện pháp. Lý thị cũng chỉ có cắn răng nhịn xuống.
Trong An Vinh Đường, Sở Hoa nhân cơ hội gõ trúc giang Trần A Phúc, để cáo mệnh phu nhân tân nhiệm mời khách.
Trần A Phúc liền móc năm mươi lượng bạc riêng tư ra, đặt mua bốn bàn tiệc rượu, chủ tử hai bàn, đầy tớ có thể diện hai bàn. Buổi tối nhị phòng cũng được An Vinh Đường mời uống rượu.
Lúc ăn cơm, chỗ ngồi an bài không giống như trước kia, mấy người nhị phòng kề bên, Lý thị, sau đó là Sở Trân, Sở Nhị nãi nãi Tống thị, Sở Lâm, Sở Bích. Lần này Sở Trân trực tiếp điều đến ngồi giữa Sở Hoa cùng Trần A Phúc, Sở Trân đôi mắt đo đỏ muốn nũng nịu cùng Lý thị chút, tam phu nhân chợt nhíu mày, hù dọa Sở Trân vội vàng ngồi thẳng người, mặt Lý thị đỏ lên cũng không dám lên tiếng.
Sở tam phu nhân lợi hại khiến Trần A Phúc buồn cười không thôi. Thầm nói, mặc dù đối đãi với mẹ con Lý thị chỉ có loại thủ đoạn phi thường này mới có tác dụng, nhưng cách làm của tam phu nhân cũng cứng cỏi ghê gớm. Còn may nàng tâm tư thiện ý, đối với người nhà chồng cũng mang thiện ý trong lòng, nếu không thật sẽ là quản gia quậy đến long trời lở đất.
Sở tam phu nhân là điển hình yêu ghét rõ ràng, người nàng không thích, tuyệt đối sẽ không làm bộ như thích. Nhưng người nàng thích, nàng nhìn thấy cũng sẽ con mắt cười cong. Đặc biệt là hình thức chung đụng cùng trượng phu Sở Nghiễm Khai, đặc biệt làm người ta hâm mộ. Hai người không phân nam tôn nữ ti, cũng không phân hoàng thất hạ thần, trêu chọc lẫn nhau, tranh cãi, giễu cợt, không có buồn nôn như vậy, người ngoài nhìn lại có thể cảm giác được dòng chảy ngọt ngào trong đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mà không giống Sở Hầu gia cùng Vinh Chiêu, mặc dù Vinh Chiêu nũng nịu "Sở lang" "Sở lang" gọi được hân hoan, nhưng Sở Hầu gia bất cứ lúc nào cũng vẻ mặt nhàn nhạt, người ta vừa nhìn cũng không cùng hòa thuận.
Sở tam phu nhân nửa đời trước, trừ nàng thường xuyên tiếc nuối không sinh ra một khuê nữ tuyết ngọc đáng yêu, cũng coi như viên mãn.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Sở tam phu nhân cầm lấy ly rượu giọng cười nói với một bàn khác: "Chúc mừng Tam lão gia, chúc mừng Tam lão gia, cháu dâu của chàng làm cáo mệnh phu nhân, đây là đại hỉ sự nhà chúng ta."
Hôm nay mọi người cao hứng, cho nên giữa hai bàn cũng không lập bình phong.
Sở Tam lão gia nghe, cũng nâng chén cười ha ha nói: "Phu nhân cùng vui, phu nhân cùng vui."
Sau đó hai người đều uống rượu trong chén.
Hai người này có đôi khi ân ái làm cho người ta không nói được lời nào, muốn chúc mừng cũng có thể chúc mừng hai chính chủ là Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc nha. Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên một bàn khác nhìn nhau cười một tiếng.
Lý thị mất hứng tam phu nhân, nhìn đến hai người bọn họ ân ân ái ái lại không được tự nhiên, nhưng lại không có cách nào làm gì người ta, vừa vặn nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mập mờ.
Liền bĩu môi thấp giọng nói: "Tức phụ Lệnh Tuyên, muốn cùng nam nhân bản thân ân ái thì tránh về trong phòng ân ái đi, ở trước công chúng mắt đi mày lại cùng nam nhân, không trang nghiêm, cũng sẽ mang hư bọn đệ đệ muội muội. Không trách được Vinh Chiêu công chúa sẽ nói ngươi quyến rũ người..."
Giọng bà ta rất nhỏ, cũng chỉ có Trần A Phúc bên trái bà ta cùng Tống thị bên phải nghe được. Bà ta nhận định hành vi không biết xấu hổ vừa rồi của Trần A Phúc, lại là nông dân, bị nàng mắng cũng chỉ có chịu.
Trần A Phúc giận dữ, đây thật đúng là mềm nắn rắn buông, chọn quả đào mềm mà bóp. Chân tam phu nhân đều giẫm nát trên mặt bà ta, bà ta không dám lên tiếng, lại lấy mình trút giận. Mình chịu Vinh Chiêu điểu khí là không có biện pháp, lại không thể bị bà ta bắt nạt.
Trần A Phúc nhướn mày cả giận nói: "Nhị thẩm, ta vẫn luôn tôn người là trưởng bối, có nhưng người có điểm nào như trưởng bối? Lời nói mới rồi người có bản lĩnh lại nói một lần cùng các trưởng bối, xem một chút là ta người vãn bối này không tôn trọng, hay là người già mà không kính."
Trần A Phúc lớn tiếng, ngay cả bàn nam đều nghe thấy, mấy nam nhân đều nhìn tới bên này.
"Như thế nào ?" Lão hầu gia hỏi.
Sở tuyên lệnh lại đứng dậy đi tới, hỏi: "A Phúc làm sao vậy?"
Trần A Phúc đứng dậy rơi lệ nói: "Ở bên ngoài, thiếp bị người khi dễ không có chỗ nói rõ lí lẽ, nhưng trưởng bối trong nhà còn nhục mạ tới thiếp như thế, nói thiếp được không chịu được như thế..."
Mặt Lý thị đỏ lên, vội vàng giải thích: "Ta cũng chỉ nói một chút, ngươi tính tình còn thật lớn. Ta là trưởng bối, giáo huấn một chút vãn bối có gì không ổn?"
Sở tam phu nhân hừ lạnh nói: "Chỉ ngươi xách không rõ, còn giáo huấn người khác?" Lại hỏi Tống thị: "Con nói, mẹ chồng con vừa mới nói tức phụ Tuyên Nhi cái gì, khiến nàng ủy khuất như vậy?"
Tống thị nào dám nói, chỉ đành đỏ mặt ngập ngừng nói: "Con, con không nghe rõ." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Sở Nhị lão gia trừng Lý thị một cái, mắng câu: "Xuẩn phụ ngu ngốc." Liền đứng dậy bỏ đi.
Sở lão gia hầu không tốt phạt con dâu, chỉ nói với Trần A Phúc: "Tức phụ Tuyên Nhi, tổ phụ biết rõ con chịu ủy khuất. Lão Nhị tức phụ xách không rõ, con đừng chấp nhặt với nàng. Chao ôi, cái nhà này giải tán đi, ngay cả bữa cơm cũng ăn không yên tĩnh. Ta chết thì tốt rồi, các ngươi tách ra sống, cũng liền thanh tĩnh." Sau đó cũng đứng dậy đi.
Sở Nghiễm khai vội vàng đứng dậy, đỡ lão gia tử đi ra ngoài, một đường khuyên ông.
Trần A Phúc thầm nghĩ, nếu như lão gia tử hét lớn một tiếng: "Lão Nhị, hưu xuẩn phụ ngu ngốc kia!" Hoặc là Nhị lão gia nói: "Xuẩn phụ, lão tử muốn hưu ngươi."
Lý thị còn dám làm như thế sao?