Trần A Phúc đi đến cửa Trúc Hiên, cỗ kiệu cũng đến, Thụy Vương Phi dắt một tiểu nam hài chừng ba, bốn tuổi xuống kiệu. Tiểu nam hài lớn lên rất giống Thụy Vương Gia, nhưng sắc mặt tái nhợt, không có bao nhiêu tinh thần, vừa nhìn liền thấy khác thường với hài tử khỏe mạnh.
Trần A Phúc tiến ra đón phúc phúc, cười nói: "Khách quý tiến đến, không từ xa tiếp đón."
Thụy Vương Phi cười nói: "Sớm tinh mơ liền đến mạo muội quấy rầy, khiến Sở đại nãi nãi chê cười rồi." Lại cúi đầu nói với tiểu nam hài: "Hiên nhi, mau gọi thẩm tử."
Lý Hiên nghe Thụy Vương Phi nói, ngẩng đầu kêu Trần A Phúc: "Thẩm, thẩm tử."
Hắn nói chuyện rất chậm, ánh mắt trong suốt, không buồn không vui, thanh minh như hài nhi sơ sinh.
Trần A Phúc biết rõ, trí lực đứa bé này có chút vấn đề, nhưng so với Sở Hàm Yên lúc trước thì tốt hơn rất nhiều. Vợ chồng Thụy Vương bày tỏ với bọn họ, có lẽ là chứng kiến Sở Hàm Yên trong truyền thuyết thay đổi thông minh, hy vọng bọn họ trợ giúp đứa bé này đi?
Sở Lệnh Tuyên đã không chỉ một lần nói qua cùng Trần A Phúc, muốn giao hảo với Thụy Vương Phi. Hắn mặc dù không nói rõ, nhưng Trần A Phúc đoán Sở gia khả năng cũng muốn cầu cạnh Thụy Vương hoặc là Thụy Vương Phi.
Đánh quan hệ cùng Sở tiểu cô nương lâu như vậy, Trần A Phúc tự nhiên biết rõ nên chung đụng cùng hài tử kiểu này như thế nào. Hơn nữa tiểu hài tử biến thành dạng này như thế, tám phần lại là vật hi sinh cung đấu. Lòng nàng vô cùng mềm mại, ngồi xổm người xuống đặt một vật trang sức tiểu mã ngọc lớn cỡ ngón cái ở trong lòng bàn tay, đây là lễ ra mắt nàng chuẩn bị đưa Lý Hiên.
Nàng cười nói với Lý Hiên: "Hiên nhi nhìn tiểu mã này một chút..." Nàng khép lại hai cánh tay chà xát hai cái, lại mở ra tay, vật trang sức ngọc trên tay không còn, lại nói: "Ồ, không thấy rồi."
Trong ánh mắt Lý Hiên có một tia biến hóa, buồn bực nói: "Tiểu mã, đi, đi, đi chỗ nào?"
Trần A Phúc ôm nhóc dậy cười nói: "Đi, di di dẫn con đi tìm tiểu mã."
Thụy Vương Phi còn có chút sững sờ, đứa con trai này trừ muốn nàng cùng vú nuôi, ai cũng không cần, bây giờ lại bị Trần A Phúc lần đầu tiên gặp mặt ôm đi. Có lẽ, lần này tìm đúng cửa miếu rồi.
Bọn họ đi đến phía đông phòng, thỉnh Thụy Vương Phi ngồi trên giường, nha đầu dâng trà.
Trần A Phúc cũng leo lên ngồi giường, ôm Lý Hiên ngồi ở trên đùi, hai tay lại chà xát, mở ra, lòng bàn tay thình lình lại xuất hiện vật trang sức tiểu mã kia, cười nói: "Nha, lại trở về rồi."
Lý Hiên bật cười ha ha.
Trần A Phúc bỏ tiểu mã vào trong bàn tay nhỏ cậu nhóc nói: "Tiểu mã này biết trốn Miêu Miêu thẩm tử đưa cho Hiên nhi."
Lý Hiên cầm lấy tiểu mã chơi.
Trần A Phúc lại để cho nha đầu lấy mấy khối bánh trứng còn thừa lại ra tiếp khách. Lý Hiên lập tức lại bị bánh trứng hấp dẫn, liền ăn hai khối.
Trần A Phúc thấy Thụy Vương Phi hình như có lời muốn nói, liền kêu tất cả đầy tớ lui ra đi. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Thụy Vương Phi mới nói nguyên do: "Không sợ cô chê cười, đây là chuyện xấu vương phủ chúng ta..."
Thụy Vương nhiều nữ nhân, nhưng con nối dòng không phong phú. Năm nay cũng hai mươi bảy tuổi, mới có hai đứa con trai, còn không có khuê nữ. Đại nhi tử Lý là Tiêu Tưởng trắc phi sinh, đã mười một tuổi. Con thứ hai chính là Lý Hiên này, năm nay bốn tuổi.
Ở thời điểm Lý Hiên hai tuổi, thất hoàng tử còn chưa được phong là Thụy Vương, bọn họ còn ở trong hoàng cung, Lý Hiên vào ban đêm một ngày đột nhiên thay đổi ngốc rồi.
Đi qua điều tra, là bị một tên tiểu thái giám giả quỷ dọa, chủ sử sau màn còn là Tưởng trắc phi. Bởi vì lúc trước thất hoàng tử phi liên tục không mang thai, thái y còn nói thất hoàng tử sủng hạnh nữ nhân quá sớm lại nhiều lần, tổn thương căn cơ, không dễ dàng có hậu. Tưởng trắc phi liền cảm giác nhi tử mình nhất định sẽ là con trai độc nhất thất hoàng tử, tương lai thừa kế hết thảy của hắn. Nhưng ai biết thời điểm Lý Triêu bảy tuổi, thất hoàng tử phi thế nhưng lại sinh một đứa con trai.
Tưởng trắc phi sợ con mình bị đoạt vị trí, liền thu mua tên tiểu thái giám kia.
Điều tra rõ ràng xong, Thất hoàng tử tức giận, ban cái chết cho Tưởng trắc phi. Nhưng lại sợ Lý Hiên bệnh không tốt được, Lý Triêu liền sẽ là hài tử bình thường duy nhất của mình, tước vị của mình vẫn sẽ truyền cho nó. Hắn sợ thất hoàng tử phi trả thù, liền đưa Lý Triêu đến hắn chỗ mẫu thân Chu Đức phi, bây giờ còn đang chỗ đó...
Trải qua mọi cách trị liệu, Lý Hiên đã khá hơn, nhưng so sánh với hài tử bình thường, vẫn phải ngốc một chút, gầy yếu một chút. Hài tử vẫn luôn dạng này, khẳng định không thể thừa kế tước vị Thụy Vương.
Thụy Vương Phi đương nhiên không muốn tiện nghi nhi tử Tưởng trắc phi, liền liên tục tìm các loại biện pháp chữa bệnh cho hài tử, nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Nàng xoa xoa nước mắt nói: "Ta nghe gia nhà ta nói, cô đặc biệt biết chăm hài tử, ngay cả đại tỷ nhi Sở gia si như vậy... A, bệnh nghiêm trọng như vậy đều tốt rồi, Hiên nhi nhà ta..." Nàng cắn răng, lại nói: "Sở đại nãi nãi liền mang đến nhà cô đi, cô chăm đại tỷ Sở gia nhi như thế nào, thì mang Hiên nhi như thế đó. Thỉnh cầu cô." Sau đó, hết sức mong đợi nhìn Trần A Phúc.
Trần A Phúc có chút khó khăn, hài tử này nàng nào dám mang về Đường Viên. Không nói hắn là cục cưng Thụy Vương Phi, còn có Đại Bảo nơi đó nàng hận không thể giấu vào hầm nha. Nàng suy nghĩ một chút, hài tử này cũng không phải là nhược trí bẩm sinh, tình huống so với Sở tiểu cô nương khi đó tốt hơn nhiều, nếu như dược vật lại thêm sửa chữa thỏa đáng, có thể chữa lành.
Nàng nhỏ giọng nói: "Ta được một cái bí truyền, nghe người ta nói Lục Diệp Trầm Hương đối với loại bệnh này có trợ giúp. Khi đó, dưới cơ duyên xảo hợp ta được một cây, liền dùng cho Yên Nhi. Trước không nỡ nhen nhóm, từng điểm từng chút lấy ra cho nàng ngửi thấy, không có hương vị mới nhen nhóm. Dùng tiết, một cây hương dùng hơn hai tháng. Đương nhiên, vẫn phải tiếp tục ăn dược của đại phu..."
Nàng cũng không tính nói dối, bên trong Lục Diệp Trầm Hương bao hàm lá cây Yến Trầm Hương, lúc trước Sở tiểu cô nương chính là hàng đêm ngửi mùi thơm lá cây kia, hơn nữa mình chính xác dẫn dắt, mới từ trong thế giới của mình đi ra bên ngoài.
Nàng còn nói nên đi như thế nào tiến vào thế nội tâm giới hài tử, như thế nào kết giao bằng hữu cùng hài tử, v.v. Nhưng nàng không dám lấy thêm Lục Diệp Trầm Hương cho Thụy Vương Phi, cũng không dám nói bản thân quen thuộc với Vô Trí đại sư.
Thụy Vương Phi nghe vui mừng đến phát khóc, tràn đầy hy vọng nói: "Ta biết rõ trên tay Hoàng thượng và thái hậu có Lục Diệp Trầm Hương, ta kêu vương gia nhà ta đi cầu xin một nhánh."
Trần A Phúc lại nói: "Nghe nói thái hậu cho tam thẩm ta một cây, ta đi hỏi thăm nàng, nếu như nàng còn chưa dùng, ta da mặt dày xin nàng lấy đi qua."
Sở tam phu nhân trước đem cây Lục Diệp Trầm Hương Trần A Phúc cho nàng đi hiếu kính thái hậu. Về sau, Vô Trí đại sư cho Hoàng thượng vài cây, Hoàng thượng lại hiếu kính thái hậu ba cây, thái hậu liền lại trả lại cho tam phu nhân cây trước kia. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trước lấy cây kia của tam phu nhân tới cho người, về sau nàng lại cho Sở tam phu nhân một cây là được.
Thụy Vương Phi lại cảm kích Trần A Phúc, kéo nàng tay nói: "Cảm ơn Sở đại nãi nãi. Nếu là bệnh Hiên nhi nhà ta có thể triệt để chữa lành, ta liền để cho nó nhận thức cô làm nghĩa mẫu. Không, hôm nay liền nhận thức, về sau ta lĩnh hắn đi nhà cô chơi, cũng là thăm người thân."
Trần A Phúc vội vàng cự tuyệt nói: "Cảm ơn vương phi để mắt ta, nhị công tử là huyết mạch hoàng thất, ta làm sao dám lấy cái danh này."
Nói giỡn, làm sao có thể chú cháu hai người đều nhận thức nàng làm nghĩa mẫu chứ.