Sở tam phu nhân vừa nói vài câu, Lý thị liền không dám lại tìm việc. Bà ta không sợ lão hầu gia cùng Nhị lão gia ở bên kia bình phong, nhưng sợ Hoa Xương sợ đến tận xương tủy.
Nàng trừng mắt liếc Tống thị nói: "Hôm nay tức phụ Lão Nhị là như thế nào? Bình thường cũng không thấy ngươi chịu khó dạng này, nhanh ngồi xuống đi. Hồ đồ, lại nên nói ta là ác bà bà, khắt khe tức phụ thứ tử."
Tống thị tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hàm nước mắt còn không dám khóc lên. Mỗi lần đều như vậy, lén lút kêu nàng làm như vậy, chỉ khi nào gặp chuyện không may lại đều đẩy trách nhiệm tới trên người nàng. Nam nhân kêu nàng nhẫn nhịn, nói ở riêng thì tốt rồi, nhưng cái nhà này khi nào thì mới phân ra chứ?
Sở tam phu nhân hừ lạnh nói: "Ta chính là người hồ đồ, còn thật cho rằng Nhị tẩu là đang hà khắc với tức phụ thứ tử đây."
Một câu nói nói làm Lý thị đỏ mặt lên, hù dọa Tống thị lại là nơm nớp lo sợ.
Trần A Phúc liếc về Lý thị một cái, nói trắng ra, hôm nay chỗ Lý thị nhằm vào đều là chính mình. Bà ta làm được rõ ràng dạng này, mình cũng không cần phải lưu mặt mũi cho bà ta nữa.
Trần A Phúc cười dùng đũa chung gắp mấy thứ món ăn cho Sở tam phu nhân, nói: "Trước khi con đến kinh thành, mẹ chồng đặc biệt dạy bảo con, phải hiếu kính tam thẩm, còn kêu con học cùng tam thẩm nhiều một ít, mang tâm địa bồ tát như thế nào, thủ đoạn sét đánh ra sao. Tam thẩm về sau phải dạy dỗ cháu dâu nhiều một chút, lôi kéo thiện tâm như thế nào, đả kích làm ác như thế nào, cũng không nên giấu giếm."
Sở tam phu nhân cười khanh khách nói: "Ai da, cái gì tâm địa bồ tát, thủ đoạn sét đánh, đại tẩu nói ta được quá tốt. Nhưng mà, một ít thủ đoạn nhỏ lôi kéo lòng người cùng đả kích ác nhân này, ta ngược lại biết hai tay, tức phụ lão đại muốn học, ta sẽ dạy, bảo đảm không giấu giếm." Rồi nói với mấy người Sở Hoa cùng Sở Trân: "Các cô nương cũng đều học một ít, tương lai đến nhà chồng, có thể có tác dụng đấy."
Sở Hoa vội vàng đến gần có hứng thú nói: "Tam thẩm dạy, chúng ta liền học."
Sở Trân cùng Sở Lâm, Sở Bích đều sợ tam phu nhân, thấy nàng nói như thế, đều gật gật đầu.
Lý thị thấy thế tức giận hơn, hung hăng trừng Sở Lâm cùng Sở Bích một cái, lại liếc Tống thị một cái, những người kia đều chột dạ cúi đầu xuống.
Bàn nữ nhân chia làm hai phái, bàn các nam nhân ngược lại đoàn kết thân mật, ngay cả Nhị lão gia đều uống nhiều rượu.
Sau khi ăn xong, mọi người lại đi trong sảnh nói chuyện một trận, mới tản đi.
Ra cửa thuỳ hoa, mọi người cung kính đưa lão gia tử, ông dẫn Sở Lệnh An cùng Sở Lệnh Vệ ở ngoại viện đi đến phía trước bên trái. Sau đó, người một nhà nhị phòng đi hướng tây, vài người Trần A Phúc đi về phía đông.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trăng bán nguyệt sáng ngời treo ở chân trời. Nhìn khắp bốn phía, tầng tầng lớp lớp mái cong góc vểnh lên nhìn không thấy bờ, hành lang quanh co không có cuối cùng, hình bóng cây cối đan xen vươn hướng phương xa, đình viện thật sâu là xa lạ như vậy, khiến Trần A Phúc có chút không biết vì sao luống cuống khẩn trương.
Đột nhiên, một bàn lớn tay cầm bàn tay của nàng, bàn tay dày đặc lại ấm áp, khiến trong lòng nàng thiết thực xuống. Nàng lại cầm lại tay hắn, bàn tay kia mở ra năm ngón tay, bàn tay cùng bàn tay mười ngón tay đan xen nắm cùng một chỗ.
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, bước chân không khỏi tăng nhanh.
Về Trúc Hiên, Trần A Phúc lại nói cùng Sở Lệnh Tuyên chuyện Lý thị chỉ cho hai mươi lượng bạc lễ ra mắt, gây sự như thế nào, Sở tam phu nhân thu thập bà ta như thế nào. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhị thẩm ngu xuẩn lại tự cho là đúng, chút so đo nhỏ này của bà ta không đủ trở thành hoạ. Chỉ làm nhìn ở trên mặt mũi nhị thúc, không so đo giống như bà ta. Chẳng qua, nếu như bà ta dám công khai khiêu khích nàng, nàng cũng không cần phải khách khí."
Trần A Phúc gật đầu.
Hai người rửa mặt thay thường phục. Trần A Phúc mặc một bộ áo nhỏ hơi bằng lụa màu cũ đậu, váy dài màu đinh hương, đánh tan đầu tóc màu đen như sa tanh rủ xuống.
Trong lòng Sở Lệnh Tuyên không khỏi rung động, một cái kéo Trần A Phúc ôm vào trong lòng. Lý ma ma vội vàng dẫn hai nha đầu lui xuống.
Trần A Phúc đỏ mặt, sẵng giọng: "Trước mặt người khác, cũng không xấu hổ."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Ta ôm tức phụ của ta, có cái gì e lệ."
Trần A Phúc kệ hắn ôm thắt lưng của mình, đầu hơi ngửa ra sau, đưa hai tay ra kéo vấn tóc lên đỉnh đầu thành một cuộn, lại cầm lấy một cây trâm ngọc ở bên cạnh bàn trang điểm cố định tóc.
Sở Lệnh Tuyên ôn nhu nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Lần đó ta về Đường Viên, trông thấy nàng đang dạy Yên Nhi ngâm đồng dao 'Tiểu Yến Tử', nàng chính là mặc loại xiêm y màu sắc cùng hình thức này, váy cũng là màu sắc này, còn chải lấy loại đầu tóc này. Khi đó đúng là chạng vạng, ráng màu đầy trời, ta cảm thấy được nàng như tiên nữ từ trong hào quang bay ra ngoài."
Trần A Phúc suy nghĩ một chút, vậy hẳn là thời điểm nàng mới đến Đường Viên đi làm không bao lâu. Nàng vui thích nhìn hắn cười nói: "Khi đó chàng liền vừa ý thiếp?"
Sở Lệnh Tuyên lại lắc lắc đầu, khiến Trần A Phúc rất là bị thương, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên. Nho nhỏ nói thầm: "Chàng cứ thành thật như vậy, lời nói dối có thiện ý không biết nói?"
Sở Lệnh Tuyên hơi cong môi một cái, ôm eo nhỏ của nàng càng chặt hơn. Nhẹ nói: "Khi đó ta đang suy nghĩ, cô nương xinh đẹp như thế, lương thiện, thông tuệ, không biết người nam nhân nào có đủ may mắn lấy về nhà. Khi đó, ta căn bản không nghĩ tới mình sẽ là nam nhân may mắn kia. Từ khi trong nhà xuất hiện biến cố, ta trước đến giờ không nghĩ tới nữ nhân, không nghĩ tới lấy vợ, tâm tâm niệm niệm đều là làm đại sự như thế nào... Nàng là cô nương tốt như thế, ta căn bản không dám nghĩ, sợ bảo vệ không được ngược lại sẽ hại nàng... Về sau tiếp xúc, ta cảm thấy được ta lại cũng không rời bỏ nàng, muốn ngày ngày cùng một chỗ với nàng, cảm thấy nàng cũng là một đại sự trong nhân sinh của ta, đại sự quan trọng nhất... Ta liền bắt đầu mưu đồ, như thế nào mới có thể bảo vệ nàng an toàn, như thế nào không cho nữ nhân kia vươn tay đến trên người nàng, như thế nào để cho trưởng bối cam tâm tình nguyện tiếp nhận nàng... Nghĩ kỹ một ít này, mới bắt đầu nghĩ nên như thế nào cưới nàng về nhà... Nếu không phải thất hoàng tử quấy rối, để cho chúng ta ở dưới loại tình huống kia vội vàng đính hôn, ta sẽ để cho nàng cùng cha mẹ nàng nhìn đến thành ý càng lớn của ta..."
Trần A Phúc bị cảm động, nam nhân này hết suy tính thảy đều vì nàng, dự định hết thảy đều vì nàng, hao hết tâm tư lấy nàng về nhà.
Đời trước tha thiết ước mơ mà không được một tờ hôn thư, nam nhân này cho nàng, hơn nữa còn hao hết tâm tư cho nàng như thế. Hắn không có lời thề son sắt, lại dùng hành động thực tế chứng minh hắn yêu nàng đến cỡ nào.
Nàng bị người nam nhân kia vứt bỏ, nhưng ông trời lại cho nàng một nam nhân tốt hơn.
Người nam nhân kia làm cho nàng yêu đến không có tự tôn, yêu đến đau đớn triệt để tâm can, lại mất đi sinh mệnh... Tại thời khắc kiều diễm này, tại sao nàng lại nhớ tới hắn? Trong mắt nàng vọt lên một tầng hơi nước, không thể còn nghĩ tới hắn nữa. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Đi qua yêu, đi qua hận, đi qua không cam lòng, đi qua đủ loại... Nên bỏ xuống rồi.
Một đời này, hắn cùng với nàng mới gặp gỡ, hắn cứu nàng, đây là số mệnh của hắn và nàng.
Về sau, bọn họ lại tình cờ gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau, đây là duyên phận của hắn và nàng.
Về sau, trong mắt nàng, trong lòng nàng, chỉ có nam nhân này!
Nàng ôm cổ hắn, vùi đầu ở ngực hắn, nước mắt chảy ra.
Sở Lệnh Tuyên hỏi vội: "Sao nàng lại khóc rồi?"
Trần A Phúc không ngẩng đầu, ồm ồm nói: "Ngốc tử, là thiếp cảm động."
Vừa mới dứt lời, thân thể liền cứng đờ, nàng cảm giác được hắn hừng hực...