Sở Lệnh Tuyên lại hỏi: "Đã quen thuộc chưa?"
Trần A Phúc ngẩng đầu cười nói: "Cũng được." Lại bổ sung một câu: "So với tưởng tượng của ta còn tốt."
Xác thực cũng được.
Nàng cùng Sở Lệnh Tuyên mặc dù đính hôn có chút gấp gáp, hoặc là nói có nhân tố "Vạn bất đắc dĩ", lại là trải qua tự do luyến ái, hai bên đều rất quen thuộc. Trước nàng cũng nghe hắn nói qua tình huống đại khái bên này, cho nên cũng coi như không khẩn trương. Chẳng qua, trong lòng vẫn làm các loại chuẩn bị ứng đối, nếu như có người quấy rối, nàng nên ứng phó như thế nào. Không nghĩ tới, từ khi tiến vào Sở gia đến bây giờ, so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều.
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Vậy là tốt rồi, bên này cũng là nhà của nàng, không cần qáu câu thúc. Nửa tháng sau, chúng ta trở về Định Châu phủ."
Hắn đi phòng tắm rửa mặt.
Trần A Phúc tiến vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra, bên trong có một nửa xiêm y là của Sở Lệnh Tuyên, một nửa xiêm y là của nàng. Bởi vì lúc trước nàng đề nghị thiết kế một chút trong tủ quần áo, bên trong đặc biệt bố trí côn gỗ treo giá áo. Mấy người Hạ Nguyệt cùng Ngọc Trạc đã dùng giá áo treo xong áo ngoài của bọn họ, treo ở trong tủ quần áo. Quần áo trung y và một ít mặc bên trong, chính là xếp chồng lên.
Nàng cầm một bộ quần áo trung y màu trắng đi ra, đặt trên kệ sạch bên cửa phòng.
Sở Lệnh Tuyên ra phòng tắm, Trần A Phúc cùng Ngọc Trạc lại mặc vào cho hắn một bộ áo ngoài ngắn tay thật mỏng, bên ngoài mặc một bộ áo dài xa tanh màu nâu đỏ.
Hắn nắm tay Trần A Phúc đi đến phía đông phòng, hai người ngồi xuống ở trên giường. Hắn cầm lấy chén sứ tiểu bạch ngọc trước mặt Trần A Phúc, múc mì vằn thắn ở trong chậu.
Ngọc Trạc hầu hạ một bên nói: "Đại gia, để nô tỳ làm đi."
Sở Lệnh Tuyên không để ý nàng, múc bốn mì vằn thắn nhỏ, cầm chén đặt ở trước mặt Trần A Phúc, cười nói: "Ăn đi, nàng nhất định đói chết rồi."
Cùng Sở Lệnh Tuyên cũng coi như người quen, cho nên Trần A Phúc chẳng hề nói gì thêm, cầm lấy chén ăn. Bốn cái mì vằn thắn vào bụng, dạ dày liền không còn khó chịu như vậy.
Sở Lệnh Tuyên lại gắp một chút món ăn cùng cá vào trong chén nàng, nàng cũng ăn. Thói quen cho phép, nàng ăn cơm tương đối mau, nhưng tư thái vẫn rất tao nhã.
Sở Lệnh Tuyên cũng ăn vài miếng rau, ăn được rất chậm, hắn một chút cũng không đói. Trước ở tiền viện tiếp khách uống nhiều rượu, cũng ăn một chút món ăn. Nhưng hắn biết rõ Trần A Phúc khẳng định đói, sợ tân nương tử thẹn thùng ăn cơm một mình, cho nên mới bồi nàng.
Trần A Phúc chỉ ăn no bụng sáu phần liền buông chén. Mình dù sao cũng là tân nương tử, ăn quá nhiều không tốt. Lại nói, một lát nữa bọn họ còn phải làm vận động...
Bọn hạ nhân dọn bàn ăn xuống, hai người lại trước sau đi phòng tắm rửa mặt, súc miệng. Bên trong nước súc miệng ngâm hương lộ, ngậm vào, trong miệng còn có lưu dư hương. Lại đổi đồ ngủ ở trong này.
Lúc Trần A Phúc đi ra, Sở Lệnh Tuyên đã lên giường, đang tựa ở đầu giường chờ nàng.
Cổ đại nam nhân không thân sĩ, nam nhân ngủ bên trong, nữ nhân ngủ bên ngoài, là vì thuận tiện cho nữ nhân xuống đất hầu hạ nam nhân.
Trần A Phúc vén chăn mền của nàng lên, trên giường đơn màu đỏ còn trải một khối lụa trắng, màu sắc tương phản quá lớn, cực kỳ bắt mắt.
Đợi nàng nằm xuống, Hạ Nguyệt bỏ xuống la trướng. Ngoài trướng ánh nến vẫn sáng ngời như cũ, chiếu lên trong trướng mông lung.
Sở Lệnh Tuyên ôm nàng vào trong lòng, rút đi quần áo của nàng, hắn hôn cũng rậm rạp chằng chịt rơi ở trên mặt, trước ngực nàng.
Khi hắn tiến vào thân thể nàng, nàng nhẹ kêu lên tiếng, nàng không nghĩ có thể sẽ đau như vậy. Người này, gấp lại không biết nặng nhẹ, còn không có "diễn trước" ... Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^
Nàng đời trước có từng thể nghiệm qua phương diện này, có lẽ khi đó nàng thích vận động, thân thể căn bản tốt, cũng có lẽ Lưu Húc Đông quá hiểu phụ nữ, biết rõ như thế nào khiến lần đầu tiên của phụ nữ giảm bớt đau đớn, lĩnh hội sung sướng...
Lần đó, nàng không cảm thấy bất luận khó chịu nào, nhưng lần này cảm giác đặc biệt khó chịu.
Nàng cảm thấy Sở Lệnh Tuyên như một trẻ con miệng còn hôi sữa cái gì cũng không hiểu, mà không giống nam nhân cưới lần hai kinh nghiệm phong phú. Không biết thương hương tiếc ngọc, hoặc là hắn căn bản không hiểu nên thương hương tiếc ngọc như thế nào.
Từ điểm đó xem ra, Sở Lệnh Tuyên thật không có nhiều nữ nhân. Tại niên đại nam nhân có tam thê tứ thiếp lại hết sức bình thường, Sở Lệnh Tuyên đã xem như "Thể xác và tinh thần sạch sẽ" ... Mà đời trước, mình còn ngây ngốc mà coi Lưu Húc Đông làm phu quân, kỳ thật, mình cũng không biết là hắn có bao nhiêu phụ nữ rồi.
Nàng nghĩ ngợi lung tung phân tán tinh lực, nhưng vẫn như cũ cảm thấy thời gian quá mức dài đằng đẵng. Trần A Phúc đau đớn khó nhịn đã sắp không có tính nhẫn nại, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Kim Yến Tử: "Ồ, ma ma, sao người không có 'Hừm hừ' kêu ra tiếng đây? Không giống như nữ chủ của trước người ta. Sở phụ thân cũng ngốc, cũng không nói mấy lời nói buồn nôn. Vì nghe các người xuất diễn, người ta cao hứng lâu như vậy, không nghĩ tới một chút cũng chơi không thú vị."
Trần A Phúc đã quên vẫn còn có vật nhỏ này. Nàng nhỏ giọng mắng một câu: "Chán ghét."
Sở Lệnh Tuyên cho rằng đang nói hắn, vội vàng nói: "Chớ vội, ta lại thêm chút sức, lập tức liền tốt."
Còn muốn thêm chút sức? Trần A Phúc khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng xong việc, Trần A Phúc vừa mệt mỏi lại đau nhức, một chút cũng không muốn động. Nàng nghe Sở Lệnh Tuyên kêu người nâng nước, lại bị hắn ôm vào phòng tắm, tắm uyên ương.
Khi hai người một lần nữa nằm ở trên giường, đều không buồn ngủ. Sở Lệnh Tuyên nói an bài mấy ngày này, ngày mai sẽ nhận thân, bái từ đường, ngày kia về nhà mẹ đẻ, sau đó phải đi phủ công chúa một chuyến, bái kiến cha chồng cùng bà bà. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc buồn bực nói: "Cái người kia hôm nay sao không tới quấy rối nhỉ? Hại thiếp còn suy nghĩ thật lâu nàng ta khó xử thì thiếp nên làm cái gì bây giờ."
Sở Lệnh Tuyên hừ lạnh nói: "Nàng ta không chỉ muốn hôm nay tới tiếp nhận chúng ta quỳ lạy, còn muốn chúng ta vừa thành thân liền đi phủ công chúa ở, muốn cho nàng liên tục ở tại chỗ đó hầu hạ cha mẹ chồng."
Kêu nàng vào đi phủ công chúa? Như vậy sao được! Trần A Phúc hù dọa đến mắt trừng to hết cỡ, vội la lên: "Không được, thiếp không đồng ý."
Sở Lệnh Tuyên cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một chút, nói: "Đương nhiên không được, đừng nói nàng không đồng ý, ta và ông nội của ta, Tam thúc đều không đồng ý. Nàng ta đề yêu cầu kia xong, ông nội của ta liền đặc biệt đi Kim Loan Điện khóc, tam thẩm ta cũng đi chỗ thái hậu khóc. Nói Mã thị đột nhiên chết, Yên Nhi bị lăn qua lăn lại thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn lăn qua lăn lại người tức phụ này chết luôn sao?"
Trần A Phúc hỏi: "Mã thị chính là nàng ta giết chết sao? Lòng nàng ta cũng quá tối, thân thích của mình cũng có thể ra tay."
Vừa nhắc tới Mã thị, Sở Lệnh Tuyên ngã xuống ở trên giường, con mắt nhìn qua nóc giường nói: "Mã thị hẳn không phải là nàng ta giết chết ... Mã thị, chao ôi, về sau ta nghe nói, Mã thị không phải là rất nguyện ý nghe nàng ta lời nói, không muốn đi Hầu phủ chọc tức ông nội của ta, cũng không muốn đi Ảnh Tuyết Am chọc giận nương của ta, hơn nữa tâm sự nặng nề, thân thể thật không tốt, cho nên thời điểm sinh hài tử mới chết."
Nói xong, còn thật dài thở dài một hơi. Có lẽ, sâu trong nội tâm của hắn cũng cảm thấy có lỗi với nữ nhân kia đi?
Trần A Phúc thầm nghĩ, bị nhà mẹ đẻ coi thành con ghẻ gả cho cừu gia, kẹp ở giữa tình thế khó xử, có lẽ chết mới là giải thoát đi.
Chỉ nghe Sở Lệnh Tuyên tiếp tục nói: "Mặc dù Mã thị chết không phải là nữ nhân kia cố ý gây nên, nhưng Yên Nhi chính là bị nàng ta hại thảm. Sauk hi ta ôm Yên Nhi ra, ông nội của ta liền ôm đi Kim Loan Điện cho Hoàng thượng nhìn, lại ôm đi Từ Ninh cung cho thái hậu xem. Cho nên nữ nhân kia mới bị chỉ trích, còn bị cấm túc một năm..."