Nhìn tiểu nhân nhi này, trên mặt Sở Hầu gia lạnh như băng lại có chút nhiệt độ, vươn tay muốn sờ sờ con bé, nhưng đụng chạm đến màn tơ xong lại rụt trở về, quay đầu lại đi ra phòng ngủ.
Hắn gật đầu vài cái không thể nhận ra với Trần A Phúc, lại lạnh giọng nói với Sở Lệnh Tuyên: "Ta hiện tại trở về trạm dịch, sáng mai phải đi phía nam."
Sở Lệnh Tuyên không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Hắn vừa nhìn về phía Sở Hoa cùng hài tử trong ngực nàng, Sở Hoa chu môi xoay đầu sang một bên không để ý tới hắn, Hằng Ca nhi vương nước mắt còn đang cười với hắn.
Sở Hầu gia lắc lắc đầu, thở dài, đi ra ngoài phòng, Sở Lệnh Tuyên cũng đi theo ra ngoài.
Khi bóng lưng Sở Hầu gia biến mất ở cửa sân, Sở Hoa mới khóc lên tiếng, vú nuôi vội vàng chạy qua tiếp nhận Hằng Ca nhi lại bắt đầu khóc rống từ trong ngực nàng.
Trần A Phúc đi qua dùng khăn lau nước mắt giúp nàng ấy, khuyên nhủ: "Sở tỷ tỷ đừng khổ sở, khóc nhòe trang liền không đẹp mắt nữa."
Sở Hoa khóc ròng nói: "Ta vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ bắt đầu nghĩ tới cuộc sống của nương ta mấy năm qua, nhớ tới ta và ca ca ta không thể không đi xa biên quan, còn có Yên tỷ muội chịu khổ... Ta hận hắn, oán hắn... Kỳ thật, lúc ta còn nhỏ là hắn hiểu rõ ta nhất. Hắn sao có thể như vậy..."
Trần A Phúc khó mà nói Sở Hầu gia cái gì, chỉ đành khuyên Sở Hoa nghĩ thoáng một chútt, thời gian tệ nhất đã qua, cuộc sống tốt đẹp chính là ngay trước mắt...
Sở Hoa vừa khóc vừa kể lể, khóc đủ, bọn nha đầu bưng nước đến cho nàng rửa mặt, trang dung một lần nữa.
Đột nhiên nàng tựa như mới nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi Trần A Phúc: "Mới vừa rồi Hằng Ca nhi nhà ta dường như nói chuyện, kêu 'Gia', ta không nghe lầm chứ?"
Trần A Phúc cười nói: "Cô đương nhiên không có nghe sai, Hằng Ca nhi xác thực kêu 'Gia'."
Sở Hoa cười đến mặt mày cong cong, đứng lên nói: "Ta phải để cho Hằng Ca nhi nhà ta gọi mẹ, kêu cha, kêu bà ngoại, để nương ta cao hứng vui vẻ."
Trần A Phúc kéo nàng lại, cười nói: "Hằng Ca nhi đã bị vú nuôi ôm đi trên giường tây phòng ngủ rồi, đừng đi ầm ĩ nó."
Hai người lại ngồi cùng một chỗ nói chuyện một hồi. Trần A Phúc nhỏ giọng nói chuyện Sở Trân kêu mình may xiêm y, bị nàng cự tuyệt cho Sở Hoa.
Sở Hoa cười lạnh nói: "Trần muội muội làm rất đúng. Muội là đại tẩu tương lai của ta, nó còn dám mở miệng với muội, cũng quá bừa bãi rồi. Hừ, ở trước khi tam thẩm ta hồi kinh, Lý thị ở Hầu phủ quản gia làm chủ, tính tình lá gan đều luyện ra, hôm nay còn lên mặt với Trần phu nhân cùng các muội đi bái kiến bà ta. Cũng phóng túng Sở Trân không biết trời cao đất rộng, cảm giác mình là đại tiểu thư Hầu phủ, ai cũng phải hầu hạ nó. Tiệc hoa đào là tiệc ngắm hoa An quận vương phi cử hành, hào môn đại tộc đầy kinh thành cũng sẽ đi tham gia. Sở Trân muốn bộ xiêm y khác biệt đi tham gia tiệc hoa đào, nhất định là muốn đi mưu tìm nhà chồng tốt. Hai mẹ con các nàng chính là một truyện cười kinh thành, tầm mắt vẫn còn cao đến khẩn..."
Trần A Phúc cười cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, lại nói: "Vị La nhị phu nhân, rất là biết nói chuyện nha." Nàng thủy chung có một ít chú ý La nhị phu nhân ở trước công chúng nói nàng "Xinh đẹp", trực giác không phải là đang khen mình, có loại cảm giác "Lấy sắc hầu người".
Sở Hoa nghe ra âm bên ngoài lời của Trần A Phúc, nhỏ giọng nói: "Ta Nhị cữu nương trước vẫn muốn gả một cái thứ nữ của bà ấy cho ca ta." Nàng nhếch miệng, lại nói: "Bà ta còn thực có can đảm nghĩ, nhà mẹ đẻ củ ta dù có loạn đi nữa, ca ta dù là tái giá, cũng không phải là một thứ nữ quan tứ phẩm của bà ta có thể trèo cao." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nói vừa xong, mới nhớ tới cha Trần A Phúc cũng là tứ phẩm quan, hơn nữa thân phận Trần A Phúc còn không dễ nghe hơn thứ nữ. Mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, vội vàng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi nha, ta không có ý xem thường Trần muội muội. Mặc kệ thân thế của muội như thế nào, ca ca ta đều là thật tâm yêu thích muội, ông nội của ta cùng Tam thúc, tam thẩm, đặc biệt là Yên tỷ muội, bọn họ đều là thích muội, ta cũng thích muội"
Trần A Phúc cười rộ lên, vội vàng an ủi: "Ta biết rõ Sở tỷ tỷ là lời nói vô tâm, thân thế của ta vốn chính là dạng này. Ngay từ đầu, ta cũng bởi vì thân thế của mình mà không muốn tiếp nhận Sở..."
Nàng mặt thoáng đỏ lên, vội vàng dừng lại lời nói. Đây là cổ đại, trước mặt người lại là muội muội Sở Lệnh Tuyên, khó mà nói chuyện giữa nàng và hắn...
Sở Hoa đang nghe cao hứng, thấy Trần A Phúc ngừng miệng, vội vàng nói: "Trần muội muội tiếp tục nói đi, muội không có chịu ca ca ta, ca ca ta lại làm cái gì mới giành được trái tim của muội?"
Trần A Phúc khoát tay nói: "Cái gì nha, không có, chớ nói nhảm."
Nhưng Sở Hoa không tin, kéo Trần A Phúc kêu nàng nói tiếp. Hai người lôi kéo cười khanh khách, Trần A Phúc cảm giác có chút giống đời trước nàng đùa giỡn cùng nhóm khuê mật.
Sau cùng, Trần A Phúc lại hỏi: "La Nhị lão gia đã nhậm chức ở Thạch Châu phủ?"
Sở Hoa lắc đầu nói: "Nhị cữu của ta nhậm chức ở tỉnh Tây Xuyên. Bởi vì ngoại tổ mẫu ta vẫn còn ở, Đại cữu Nhị cữu không có ở riêng. Ngoại tổ mẫu của ta ngã bệnh tê liệt ở giường, Nhị cữu ta liền để Nhị cữu nương mang mấy người hài tử ở tại phủ Thạch Châu, nói là thay mặt hắn kính hiếu ở bên cạnh ngoại tổ mẫu ta."
Hai người đang nói, Sở Lệnh Tuyên lại trở về. Thấy Trần A Phúc và Sở Hoa đang tay cầm tay nói đến cao hứng, trong mắt hắn tràn đầy vui vẻ. Hỏi: "Hai người đang nói cái gì đó, cao hứng như thế."
Sở Hoa cười nói: "Chúng ta nói bí mật không nói cho ca." Lại hỏi: "Người kia đi rồi? Ca cũng là, tại sao phải dẫn hắn tới nơi này nha, chính là không cho hắn nhìn Yên tỷ muội. Hắn lúc trước có bao nhiêu tàn nhẫn nha, hiện tại đến làm người tốt lành gì."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Hắn như thế nào đi nữa, cũng là cha chúng ta. Hôm nay nhắn tới ăn tiệc sinh nhật Yên Nhi, cũng không tốt cản hắn ở ngoài cửa đi. Hắn còn nói muốn nhìn bọn nhỏ một chút, gia gia liền liền ta lĩnh hắn đến."
Rồi nói với Trần A Phúc: "Chúng ta ba ngày sau về Đường Viên, nàng cùng đi với chúng ta đi."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Không được, khi ta tới, Đại Bảo khóc đến cực thương tâm, ta đáp ứng nó phải sớm đi trở về."
Sở Lệnh Tuyên rất không nỡ xa Trần A Phúc, nhưng vừa nghe nàng lấy Đại Bảo ra, cũng đành phải thôi.
Hạ Nguyệt nhắc nhở Trần A Phúc: "Đại cô nương, nghe nói diễn sắp hết, ngài nên đi hội hợp cùng phu nhân các nàng."
Trần A Phúc đứng dậy, nói với Sở Lệnh Tuyên: "Đại gia, ta đi trước."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Sáng mai ta đi tiễn nàng."
Trần A Phúc gật đầu, rồi nói với Sở Hoa: "Sở muội muội đi thăm Trần Trụ Trì xong, ở Đường Viên thêm mấy ngày, ta cũng có thể trò chuyện với muội thật tốt." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Sở Hoa nói được, cùng đi Quế viên với nàng, biểu diễn tại nhà chính là hát ở trong này.
Ở đây hí khúc có chút giống côn kịch đời trước, hát cái gì Trần A Phúc một câu cũng nghe không hiểu, nhưng trang phục cùng hoá trang những người này đều hết sức dễ nhìn.
Một khắc sau diễn liền diễn hết, vài tỷ muội Trần A Phúc cáo từ cùng La tứ nãi nãi. La tứ nãi nãi lại lặng lẽ nói xin lỗi cùng Giang thị cùng Trần A Phúc, nói Lý thị chính là một cái chày gỗ, để cho các nàng đừng để trong lòng.
Giang thị kéo tay La tứ nãi nãi cười nói: "Chất nữ yên tâm, ta sẽ không chấp nhặt với một người không hiểu biết."
Trần A Phúc liếc mắt Lý thị ở phía xa đưa tiễn nữ khách khác, bị người ta xem thành trò cười còn không tự biết, Sở gia sao lại lấy một người như thế.