Vương Tài không có được nước như mong muốn, lại thấy hai người Tiết Đại Quý, Sở Tiểu Ngưu vạm vỡ trợn mắt nhìn hắn, lại không dám bày cái giá "Cữu gia", cùng Đinh thị ngồi ở trên bậc thang. Bọn họ nhìn đầy sân phú quý, tham lam trong ánh mắt giấu cũng không thể che giấu hết.
Không nghĩ tới một đứa yếu đuối như Vương thị, gả cho một con ma ốm, lại có đại phú quý dạng này. Mặc dù Trần A Phúc lợi hại, nhưng Vương thị cũng không thể bỏ mặc thân cha của mình, Huyện thái gia cũng sẽ không đáp ứng.
Đinh thị biết rõ Vương thị hận độc mình, không dám nói lời nào, nháy mắt cho Vương Tài.
Vương Tài liền gượng cười nói với Vương thị: "Đại tỷ, chúng ta cũng là cùng đường, bị bức phải không có cách nào. Gần hơn nửa năm đến nay, nhà ta không biết chọc vị thái tuế nào, chuyện xúi quẩy nào cũng chui vào trong nhà. Nương ngã gãy chân không lâu, mà ta ngay cả hai lần bị tảng đá bay tới đập vỡ đầu, tiếp theo cha lại đau thắt lưng, ngay cả đại nhi tửcủa ta cũng bị đập qua một lần. Trong nhà nuôi heo, gà, vịt, ngỗng thì mất, hiện tại cũng không dám dưỡng nữa, hoa màu trên ruộng không phải là bị heo củng chính là bị trâu điên giẫm... Chao ôi, trong nhà không có tiền, tích góp tiết kiệm dành dụm trước kia được đều tiêu hết rồi. Mấy ngày hôm trước, cha đột nhiên bị bệnh cấp tính, chúng ta đút thảo dược cho ông không dậy nổi một chút tác dụng. Thỉnh cầu tỷ cầm ít bạc cho cha chữa bệnh đi, đó cũng là cha ruột của tỷ." Nói xong, còn giả vờ lau nước mắt.
Tiếng kêu khóc của Đinh thị càng lớn.
Trần A Phúc nhìn một chút bộ dáng tham tiền của Đinh thị cùng Vương Tài, nhìn lại một chút Vương lão hán nằm ở trên ghế, mặc dù mặt hơi xanh xao, nhưng mí mắt thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích.
Vương lão hán ích kỷ nhu nhược, Vương Tài tham lam vô độ, nhưng so với bọn họ thì Đinh thị thất đức càng đáng giận gấp một vạn lần. Mụ ta trực tiếp tạo thành bi kịch cho Vương thị cùng Vương Thành, vẫn còn dám cổ động bọn họ đến cửa đòi bạc.
Vương lão hán dù sao cũng là cha ruột của Vương thị, nếu như triệt để mặc kệ hắn, truyền đi, Vương thị sẽ bị người lên án, đối với A Lộc muốn đi quan lộ cũng không tốt.
Nhưng tuyệt không thể để cho Đinh thị người đàn bà xấu xa này bán tỷ đệ Vương thị, còn nghĩ ỷ vào thân cha Vương lão hán tới áp chế Vương thị hưởng phúc Vương thị. Hưởng không được phúc, liền đến ghê tởm người ta. Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, đây là lời nói kinh điển nhất đời trước. Mụ cũng đã đưa tới cửa tìm đường chết, làm gì còn phải buông tha mụ.
Trần A Phúc có so đo trong lòng, kéo Vương thị vào trong nhà rỉ tai một trận, lại gọi Tiết Đại Quý tới, thì thầm vài câu cùng hắn. Tiết Đại Quý gật đầu, vội vàng ra cửa.
Nửa khắc sau, Tằng Lão Đầu không chỉ mời đại phu đến, ngay cả bọn người Trần lão thái, Trần Nghiệp, Trần A Quý, Cao thị, Hồ lão ngũ đến luôn.
Đinh thị trước nếm qua đau khổ của Trần lão thái, vừa nhìn bà đến, cũng có chút sợ hãi. Vội vàng nói: "Chúng ta hôm nay không phải là đến đánh nhau, lão nhân nhà ta ngã bệnh, chúng ta là đến muốn bạc mua chén thuốc."
Trần lão thái phun mụ một ngụm cục đàm, mắng: "Đồ đĩ chết bầm, đánh ngươi sẽ còn bẩn tay lão nương. Nói cho ngươi biết, muốn lừa tiền tài của con ta, không có cửa đâu."
Đinh thị bĩu môi nói: "Ta là mẹ kế, không có phúc khí đó dùng tiền Quyên nương, nhưng lão nhân nhà ta dù sao là cha ruột của Quyên nương, đều bệnh sắp chết rồi, Quyên nương cũng không thể chỉ lo chính mình ăn thịt heo, ở căn phòng lớn, khiến cha ruột bệnh chết đi? Đây tại sao gọi lừa tiền, nói được quá khó nghe."
Trần lão thái nói: "Nhị nhi tức của ta mệnh khổ, từ nhỏ mất mẹ ruột. Vừa có mẹ kế liền có bố dượng, hai tỷ đệ bị mẹ kế xoa nắn, còn đều bị bán đổi bạc, cha ruột cũng mặc kệ. Aiz, thật đáng thương."
Đinh thị nghe thì không dám ngôn ngữ nữa, lại dùng khăn bụm mặt kêu khóc lên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Vu đại phu đi qua chẩn mạch cho Vương lão hán, lại lật mở da mắt cùng miệng nhìn nhìn. Buồn bực nói: "Hắn mạch tượng thong thả, bựa lưỡi màu hồng, tròng trắng mắt bình thường, thân thể cũng không có bệnh gì mà..."
Vương Tài vừa nghe liền nóng nảy, nói: "Ngươi có phải đại phu hay không, cha ta đều bệnh đến đi đường không nổi, sao sẽ không có bệnh?" Rồi hướng Vương thị nói: "Tỷ, cha là cha ruột của tỷ, ngươi mặc kệ ta cùng nương ta thì thôi, nhưng dù sao cũng phải trông coi cha chứ? Vị đại phu này vừa nhìn chính là lang trung giang hồ gạt người, lời hắn nói không thể tin. Thế này đi, chúng ta cũng không muốn nhiều, cho chúng ta năm mươi lượng bạc, chúng ta lập tức liền kéo cha đi thị trấn xem bệnh."
Trần A Phúc cười lạnh một cái, kêu Trần A Quý và Sở Tiểu Ngưu mang Vương lão hán tới thượng phòng, nói lại thỉnh Vu đại phu chẩn đoán bệnh thật tốt một phen.
Vương Tài và Đinh thị còn muốn cùng đi vào, bị đám người Hồ lão ngũ ngăn cản tại bên ngoài.
Vào phòng, lại đóng cửa lại, Trần A Phúc nhìn thoáng qua Vương lão hán đang giả bệnh ở trên ghế dựa, nói với Vương thị: "Nương, vốn con còn muốn khuyên nương bỏ xuống thành kiến ngày xưa, nghĩ tới ông ta dù có quá quắt đi nữa cũng là cha ruột của nương, về sau cung ứng hắn là được, cũng tốn không bao nhiêu bạc. Nhưng bây giờ nhìn hắn bệnh thành dạng này, đây là người chờ chết. Ăn không ăn được, mặc một chút không được, cho bạc cũng là đôi mẹ con không biết xấu hổ kia tiêu xài. Dựa vào cái gì chứ? Như thế xử lý đi, để Vu đại phu mở cho ông ta dược tốt hơn, lấy thêm ít bạc cho đại bá nương của nương, để cho bà mỗi ngày đi hầm cách thủy nấu thuốc cho ông ta, cho dù ông ta có chết, nương cũng coi như kết thúc hiếu tâm."
Nàng vừa dứt lời, Vương lão hán liền ngồi phắt dậy, nói: "A Phúc, Quyên nương, ta không có bệnh... A, cũng không phải là không có bệnh. Đầu tiên là bị bệnh, sau biết rõ khuê nữ cùng ngoại tôn nữ hiếu thuận, bệnh liền hết rồi. Quyên nương, cha hiện tại khổ, mỗi ngày ăn trấu nuốt rau, một tháng cũng không uống được một chút canh thịt, con liền cho cha một ít bạc, để cha hưởng hưởng phúc của con. Nói ra, danh tiếng của con cũng dễ nghe."
Vương thị đo đỏ đôi mắt nói: "Ông cũng biết mình hưởng phúc, ông có biết hay không Đinh thị kia bán đệ đệ ta đi thôn Tiểu Lý, bị người nhà kia thiếu chút nữa ngược chết, mười ba tuổi liền thế thân nam nhân nhà kia đi biên quan đánh trận, hiện tại chết sống không biết..." Nói đến phần sau, liền khóc sụt sùi lên.
Vương lão hán lúng túng nói: "Thành tử là Đinh thị hư hỏng kia bán, ta cũng không biết. Chờ ta về nhà, mụ nói bán Thành tử đi nhà khác hưởng phúc, ta liền..."
Trần A Phúc chứng kiến nam nhân ích kỷ nhu nhược không có đảm đương này, thật muốn cầm cây chổi quét hắn đi ra. Hắn lúc trước vì nữ nhân cùng tiền có thể không trông nom tỷ đệ Vương thị, hiện tại cũng có thể vì tiền mặc kệ nữ nhân ngoài phòng kia. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Nàng sâu hít thở mấy hơi, mới đè xuống nỗi tức giận, lạnh giọng nói: "Chiếu theo ý tứ của ông, chuyện xấu đều là Đinh thị làm?"
Vương lão hán gật đầu.
Trần A Phúc lại hỏi: "Bán nương ta cũng là chủ ý một mình Đinh thị?"
Vương lão hán lại gật đầu.
"Vậy hôm nay đẩy ông đến nơi này giả bộ bệnh, là chủ ý của ai?"
"Cũng, cũng là mụ." Vương lão hán nói ra.
Trần A Phúc nói: "Một ác phụ hết ăn lại nằm, không chỉ ngược đãi con gái vợ trước lưu lại, còn bán bọn họ đổi lấy thỏa mãn chính mình sống phóng túng, ác phụ tang đức tang hành dạng này, nên xử trí như thế nào?"
"Hả? Nên xử trí như thế nào?" Vương lão hán mở to con mắt vẩn đục không hiểu hỏi.
Trần A Phúc nói: "Nên xử trí như thế nào là chuyện Vương gia các người, ta làm vãn bối khó mà nói." Lại hỏi: "Ông muốn hưởng phúc nương ta?"
Vương lão hán nuốt từng ngụm nước nói: "Đó là đương nhiên. Quyên nương là thân khuê nữ của ta, cũng không thể nó ăn thịt ở nhà đẹp, còn để cho cha nó chết đói đi?"