Hồng Phong và Thu Nguyệt cùng nhau hầu hạ Trần A Phúc thay bộ đồ mới. Đây là bộ bối tử gấm vóc dệt nổi màu đỏ thẫm, váy dài đỏ nhạt, Trần A Phúc lại đeo lên ngọc trâm ngày hôm qua Giang thị đưa.
Vừa ăn mặc như thế, Trần A Phúc lại càng xinh đẹp động lòng người. Nàng thầm nghĩ, Giang thị cho nàng mặc bộ xiêm y màu đỏ thẫm này, hẳn là nói rõ một loại thái độ đi? Quả nhiên là một phụ nhân thông minh, không trách được tướng mạo thông thường, so với Trần Thế Anh lại lớn hơn hai tuổi, còn có thể được Trần Thế Anh coi trọng như thế. Chỉ không biết, nàng ta là chuyện mặt mũi, hay là thật có độ lượng kia.
Hồng Phong cười nói: "Cô nương vốn là lớn lên rất dễ nhìn, mặc vào xiêm y này càng đẹp mắt." Nói xong, lại lấy ra một cái hộp trang điểm trong bàn trang điểm, chuẩn bị trang điểm cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Xức chút hương son là được, ta trước đến giờ không trang điểm."
Ăn mặc thỏa đáng, Trần A Phúc liền đi thượng phòng. Tiến vào phòng phía đông, Trần Thế Anh và Giang thị đã ngồi ở trên giường, bàn con trên giường bày đầy bữa sáng.
Còn có một nam hài hơn mười tuổi cũng ngồi ở chỗ này. Đứa con trai lớn lên đều đẹp hơn Trần Vũ Huy cùng Trần Vũ Tình, có bốn năm phần giống với Trần Thế Anh. Hắn chính là Trần Vũ Lam con trai độc nhất Trần Thế Anh, cũng là con trai trưởng. Hắn cùng Trần A Phúc cũng coi như thật giống nhau, cùng so với tỷ Trần Vũ Tình ruột thịt của hắn, hai bọn họ càng giống như tỷ đệ đồng bào. Cùng so với A Lộc, bọn họ cũng càng giống tỷ đệ hơn.
Trần A Phúc khom gối hành lễ cho Trần Thế Anh cùng Giang thị, nói: "Phụ thân, mẫu thân, sớm."
Trần A Phúc xuất hiện quả thật khiến cho Trần Thế Anh hai mắt tỏa sáng, hắn liếc qua Giang thị, lại hài lòng gật đầu. Cũng không biết hắn là hài lòng Trần A Phúc ăn mặc, hay là hài lòng Giang thị làm.
Trần Vũ Lam thấy, vội vàng xuống đất, làm cái vái chào với Trần A Phúc, nói: "Đệ đệ Vũ Lam gặp qua tỷ tỷ."
Trần A Phúc cũng trả lễ, cười nói: "Đệ đệ." Lại nói: "Tỷ tỷ tới gấp, về sau bổ sung lễ ra mắt cho đệ đệ."
Trần Vũ Lam cười nói: "Được, đệ đệ chờ."
Hắn nói làm Trần Thế Anh cùng Giang thị đều cười trêu chọc.
Trần Thế Anh cười nói: "Tỷ đệ các con về sau phải hỗ kính yêu thương lẫn nhau."
Giang thị vẫy tay để Trần A Phúc ngồi trên giường, cười nói: "Hài tử thật động lòng người." Rồi cười nói với Trần Thế Anh: "Mấy khuê nữ của chúng ta, Phúc nhi ép được đỏ thẫm nhất."
Trần Thế Anh gật đầu nói phải.
Mấy người ăn cơm không nói chuyện, Trần Thế Anh phải đi nha môn, Trần Vũ Lam phải đi học. Trước khi phụ tử ra cửa, Trần Thế Anh vẫn chưa yên tâm dặn dò Giang thị: "Phúc nhi làm phiền phu nhân chăm sóc."
Giang thị cười nói: "Lão gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Phúc nhi."
Tiễn phụ tử Trần Thế Anh đi, trên giường gạch đã thay một cái bàn nhỏ nước sơn xanh nhạt mạ vàng. Giang thị kéo Trần A Phúc ngồi lên giường gạch, nhỏ giọng nói đến chuyện trong phủ: "Lát nữa ba vị cô nương cùng hai vị di nương sẽ tới nơi này vấn an, con và ba muội muội phải cư xử khéo léo, còn như di nương cái gì, cao hứng thì cho mặt tươi cười, mất hứng không cần để ý. Lão phu nhân thân thể không tốt lắm, sợ ầm ĩ, lão gia liền để bọn nhỏ vào ngày năm ngày mười đi thỉnh an. Nhưng mà, lão gia nói rồi, hôm nay đặc thù, buổi tối người cả nhà cũng sẽ đi Hằng Thọ Viện của lão phu nhân, để cho con dập đầu kính trà cho bà, lại xếp thứ tự một lần nữa cho tỷ muội các con..."
Trong lòng Trần A Phúc cực kỳ tức giận, mình lại phải dập đầu kính trà cho lão gieo họa kia, thật là không có thiên lý. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Giang thị đại khái nhìn ra Trần A Phúc trầm mặt, vỗ tay nàng nói: "Phúc nhi, ta nghe lão gia nói về mẫu thân con. Trong lòng ta, ta và lão gia đều kính trọng nàng, cũng coi nàng như tỷ tỷ. Ta còn đặc biệt cảm kích nàng, là nàng dẫn dắt lão gia được ưu tú dạng này, để lão gia ở thời niên thiếu được ấm áp cùng vui vẻ nhiều hơn rất nhiều. Chao ôi, mấy năm này, để cho nàng và con chịu ủy khuất ... Ta nói với con lời nói câu móc trái tim, có một số việc để ở trong lòng là được, không cần lấy đi ra, nếu không nước miếng có thể dìm người chết đuối..."
Đang nói, nghe thấy bên ngoài thanh âm tiểu nha đầu: "Nhị cô nương đến."
Theo vào một cô nương mặc áo ngắn màu đinh hương và váy ngắn màu đỏ tươi, đúng là cô nương năm ngoái Trần A Phúc gặp qua ở cửa hàng bạc Ngọc Kỳ Lân, cũng là Trần Vũ Tình đích nữ Giang thị sinh.
Trần Vũ Tình năm nay mười bốn tuổi, lớn lên giống Giang thị thật nhiều. Nhưng một đôi mắt cười cong cong làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường tăng thêm vài phần không khí vui mừng, xem có thể thân.
Nàng hẳn là đã nghe nói Trần A Phúc ở trong này, hành lễ cho Giang thị, ánh mắt lại nghiêng nhìn Trần A Phúc.
Giang thị cười nói: "Tình nhi mau tới gặp qua tỷ tỷ của con."
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy, hai người cùng thi lễ. Trần A Phúc lại giải thích một lần, mình tới vội vàng, lễ ra mắt hôm nào đưa.
Tiếp theo, lại tới một phụ nhân xinh đẹp hai mươi mấy tuổi cùng một tiểu cô nương. Phụ nhân là Lục di nương, tiểu cô nương là thứ nữ Trần Vũ Hà tám tuổi. Trần Vũ Hà lớn lên giống Lục di nương thật nhiều, là tiểu cô nương rất xinh đẹp.
Nhưng mà, hai người kia mặc đều rất an phận, Lục di nương mặc là một thân bối tử hơi cũ xanh lá cây thêu hoa, tiểu cô nương xuyên là một thân màu anh thảo váy ngắn nhỏ.
Trần A Phúc lại bổ sung lễ cùng Trần Vũ Hà.
Lại tiếp theo, Đường thị và Trần Vũ Huy đến. Trần Vũ Huy hôm nay mặc được đặc biệt khoe khoang, bối tử sa tanh hồng thạch lựu thêu mẫu đơn, váy dài trăm nếp nhăn xòe ra màu nhũ đỏ, châu ngọc đầu đầy, trang dung cũng tương đối đậm rực rỡ. Đại khái là bị Trần A Phúc mắng lớn lên xấu sinh ra bóng ma trong lòng, gắng sức ăn mặc thật tốt một phen đi.
Trần A Phúc vừa nhìn nha đầu chết tiệt này thì trong lòng liền tức giận, nếu như ngày hôm qua nàng ta không gây sự, mình cũng không sẽ bị thất hoàng tử để mắt tới, như vậy tất cả chuyện đằng sau đều sẽ không phát sinh.
Giang thị lại nói: "Huy nhi, mau tới gặp qua tỷ tỷ Phúc nhi của con đi."
Trần A Phúc vững vàng ngồi ở trên ghế không động, chờ Trần Vũ Huy hành lễ cho nàng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Vũ Huy lại không tình nguyện, cũng đành phải đi tới. Tối ngày hôm qua nàng ta cũng đã lên giường ngủ, cha nàng ta còn phái một người bà tử đi kêu nàng dậy, đặc biệt nói chuyện Trần A Phúc hồi phủ nhận tổ quy tông. Còn nói, nếu như nàng và Đường di nương dám gây sự, trực tiếp để cho các nàng đi trong miếu chép kinh phật nửa năm.
Nhưng mà, khi nàng ta nhìn thấy Trần A Phúc một thân đỏ thẫm, xinh đẹp làm cho người khác hoa mắt, trong lòng liền một trăm không thoải mái. Nàng lấy lệ cong cong đầu gối, nói: "Gặp qua tỷ tỷ." Lại dùng khăn che miệng cười nói: "Tỷ tỷ vừa mặc bộ xiêm y này, cũng sẽ không giống với tiểu thư quan gia."
Trần A Phúc cười nói: "Muội muội khỏe. Bộ xiêm y này là mẫu thân đưa, tỷ tỷ rất là thích nha. Muội muội cũng thích? Nhưng mà, nó không thích hợp muội muội, muội muội mặc vào cũng sẽ không giống quan gia tiểu thư."
Trần Vũ Huy trả lời lại một cách mỉa mai: "Ta cũng không giống như có vài người ở quê hương lớn lên vài chục năm, phải dựa vào xiêm y trang điểm bề ngoài. Ta vừa ra đời liền trong phủ, cho dù không mặc thân xiêm y kia, vẫn là quan gia tiểu thư như cũ."
Trần A Phúc lại cười nói: "Đúng, Trần đại tiểu thư vốn là quan gia tiểu thư. Nhưng mặc thân xiêm y này, liền không giống quan gia tiểu thư, giống hoa khoai lang nông thôn chúng ta."
Trần Vũ Tình nghe "phì" cười ra tiếng, tiểu Trần Vũ Hà nghẹn đỏ mặt, cũng không dám cười.
Trần Vũ Huy tức giận đến mặt đỏ bừng, muốn nói, nhưng chứng kiến Giang thị đã trầm mặt, chỉ đành phải không tình nguyện ngậm miệng lại.
Đường di nương lại nháy mắt cho Trần Vũ Huy, kêu nàng đừng gây sự bên ngoài, Trần Vũ Huy mới tức giận ngồi lên mặt ghế.