Nông Kiều Có Phúc

Chương 221: Cữu gia



Trần A Phúc nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy nhất định phải lý trí. Cổ đại cấp bậc giai cấp là nghiêm ngặt, cho dù Sở Lệnh Tuyên giờ phút này là thật tâm thích nàng, nhưng có quá nhiều ngoại lực ngăn cản hắn cưới nàng làm thê. Tỷ như trưởng bối áp lực, vì tương lai gia tộc mà đám hỏi, áp lực dư luận cường đại, v.v. Huống chi, hắn vừa nhìn liền cường thế, mình lại là xuyên việt mà đến, cho dù cẩn thận nữa, rất nhiều nhận thức cùng cách làm cũng không sẽ "Hiền lương thục đức" như nữ bản thổ. Hai người đều cường thế chung đụng lâu, rất dễ dàng xuất hiện mâu thuẫn...

Hiện tại nàng lập nữ hộ, có nhi tử, lại biết kiếm tiền, qua dạng sinh sống gì hoàn toàn có thể tự mình định đoạt. Nàng không thể ngốc hề hề mà vứt bỏ thế cục thật tốt, đi tranh thủ phần tình cảm không biết kia.

Chỉ là, về sau chung đụng cùng Sở Lệnh Tuyên phải càng thêm chú ý, vừa muốn bảo trì quan hệ thượng hạ cấp bình thường, lại không thể triệt để chọc giận hắn... Nghĩ đến sau nửa đêm, mới dần dần ngủ đi.

Ngày hôm sau, nàng mang mắt quầng thâm thức dậy, tiễn Đại Bảo đi, lại nghênh đón Sở tiểu cô nương đến nhà trẻ nội trú đi nhà trẻ.

Sở tiểu cô nương tới đây câu nói đầu tiên là: "Di di, phụ thân thỉnh người không có việc gì thì mang con đi thăm bà nội con một chút, tỷ muội cũng nhớ bà."

Trần A Phúc cười gật đầu, nàng cũng nhớ phụ nhân dịu dàng kia. Nói: "Được, chờ di di làm xong áo tơ trắng cho Trần Trụ Trì, liền mang con đi."

Hai người nói, chứng kiến Tằng thẩm tử muốn đi thị trấn mua vải làm áo tơ trắng, Trần A Phúc lại nghĩ tới Dương tiểu cô nương, lúc trước con bé chính là kêu mình đi thị trấn đón con bé.

Liền gọi Tằng thẩm lại nói: "Ta với thẩm cùng đi thị trấn, thuận tiện đi Dương phủ thăm Thiến tỷ muội một chút."

Sở Hàm Yên nghe nói di di muốn đi thăm Thiến tỷ tỷ, cũng nháo muốn đi.

Trần A Phúc thật cao hứng, tiểu cô nương chủ động yêu cầu đi làm khách, là một tiến bộ lớn. Liền gật đầu đồng ý, để La Mai đi Đường Viên nói cùng La quản sự một chút, phái thêm vài hộ viện cùng nhau đi theo.

La quản sự nghe nói cũng vì tỷ muội tiến bộ mà cao hứng, liền dẫn mười hộ viện hai chiếc xe ngựa cùng nhau đến.

Trần A Phúc mang tiểu cô nương cùng Tống mụ mụ, La Mai lên một chiếc xe ngựa, Tằng thẩm và Hạ Nguyệt mang vài hộp cơm điểm tâm nhà mình làm lên một chiếc xe ngựa khác, La quản sự thì tự mình đánh chiếc xe ngựa của Trần A Phúc, mang hộ viện cưỡi ngựa tầng tầng lớp lớp cùng đi thị trấn Tam Thanh.

Trên đường, La quản sự hỏi Trần A Phúc chuyện cửa hàng mới mở ở phủ Định Châu. Còn nói đại gia nhà hắn kêu hắn không thể lấy không hai thành cỗ kia, sẽ ra sáu trăm lượng bạc nhập cổ phần.

Nửa tháng trước, Trần A Phúc liền phái Tằng Song đi phủ Định Châu, ở chỗ đó trù bị mở một cửa hàng. Cửa hàng tên gọi cửa hàng Phúc Vận Lai, về sau kinh doanh chủ yếu dưa hấu nhà mình, lương thực và cây nông nghiệp, cùng với hết thảy mua bán có thể kiếm tiền.

Vì để Sở gia có thể hộ giá hộ tống cho cửa hàng, nàng nói cùng La quản sự, muốn đưa Đường Viên hai thành cỗ, La quản sự gia một thành cỗ. Còn nghĩ tới, cửa hàng nhỏ như thế, Sở Lệnh Tuyên không nhất định sẽ để ý. Nếu như hắn không cần, sẽ đưa La quản sự hai thành cỗ.

La quản sự khi đó liền cười nó: "Ta liền đại biểu Đường Viên nhận hai thành cỗ đi. Trần cô nương thông tuệ, mở cửa hàng khẳng định kiếm tiền. Chuyện này đại gia nhà ta trở về, ta liền bẩm báo cùng hắn. Nhưng ta là đầy tớ Đường Viên, làm sao có thể cùng nhau nhập cổ phần chung với chủ tử nhà ta, ta thì không cần." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Trần A Phúc nói đưa cổ phần cho Đường Viên là lời nói khách khí, nàng không quá muốn có quá nhiều xuất hiện chung với Sở Lệnh Tuyên. Trong lòng thật sự là muốn đưa La quản sự, có hắn, người bình thường cũng không dám tìm cửa hàng phiền toái. Lại không nghĩ rằng La quản sự trả lời như thế, nàng cũng đành phải đáp ứng.

Hôm nay lại nghe nói Sở Lệnh Tuyên cho sáu trăm lượng bạc, nàng vội khiêm tốn nói: "Một cái cửa hàng nhỏ như vậy, sáu trăm lượng bạc quá nhiều, ta không thể nhận."

Nàng nắm chắc tâm lý, cửa hàng của mình hiện tại nhỏ, về sau nhất định sẽ càng làm càng lớn, sáu trăm lượng bạc chiếm hai thành cỗ cũng không tính nhiều. Nhưng cộng thêm biển chữ vàng Sở gia, nàng vẫn chiếm tiện nghi rồi.

La quản sự cười nói: "Đại gia nhà ta và ta đều tin được Trần cô nương, cửa hàng về sau chắc chắn càng làm càng tốt, Đường Viên chúng ta sẽ không ăn thiệt thòi."

Đi đến thị trấn, đi trước tiệm vải mua hai thất vải mịn thích hợp làm áo tơ trắng, lại mua vài thớt lụa cùng vải mịn may xiêm y cho nhà mình, đã đến buổi trưa.

Đoàn người lại đi tửu lâu ăn bữa cơm trưa. Trên tấm bảng tửu lâu viết vài chữ to "ngon lại tới", Trần A Phúc cứ cảm thấy bên trong này rất quen thuộc.

La chưởng quỹ cười nói: "Trần cô nương không nhìn ra đi, đây chính là đại tửu lâu Hỉ Nhạc trước kia."

Trần A Phúc bừng tỉnh đại ngộ cười rộ lên.

Nàng nghĩ đến lần trước tới nơi này là bán công thức, còn phải mang nón che dung nhan, sợ bị người xấu chú ý. Mà hiện thời được hộ vệ cùng đầy tớ tiền hô hậu ủng, hù dọa dân chúng ở một bên tránh không kịp. Mượn ánh sáng của Sở tiểu cô nương, mình cũng làm một bàn đặc quyền giai cấp.

Mới vừa tiến cào tửu lâu, liền chạm mặt gặp được mười đại hán can đảm mạnh mẽ, một người trung gian còn đẩy một vị công tử.

Vị công tử này hai muôi ba, hai mươi bốn tuổi, phong thần tuấn lãng, hoa phục quấn thân. Chỉ tiếc là người què, ngồi ở trong xe đẩy.

Trần A Phúc trực giác những người này không phải là mình thậm chí Đường Viên có thể chọc được, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. Nhưng mà, lại không tự chủ ngắm nhiều vị công tử kia một cái. Bởi vì hắn cứ có một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng mình rõ ràng chưa từng gặp.

Nàng cho dù chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt chỉ lướt qua một tia tâm tình không rõ, hình như liền bị mấy người đại hán trông thấy, trợn mắt nhìn nàng, hù dọa nàng vội vàng cúi đầu. Bàn tay nhỏ bé kéo Sở Hàm Yên càng chặt hơn, rất sợ tiểu cô nương sẽ xông tới những người kia.

La quản sự nhìn thấy vị công tử kia cũng sững sờ, vội chạy qua khom người nói: "Tiểu nhân gặp qua cửu... Cửu gia."

Vị Cửu gia kia gật gật đầu, ánh mắt lướt qua La quản sự nhìn người phía sau hắn mấy lần, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người Trần A Phúc và Sở Hàm Yên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Hỏi hắn: "Vị tiểu cô nương kia hẳn là khuê nữ Sở đại nhân đi? Xác thực lớn lên rất giống Sở đại nhân." Thanh âm rõ ràng, lạnh lùng, như thanh tuyền đỉnh núi.

La quản sự cung khom người nói: "Dạ, là tỷ muội nhà ta, khuê danh Hàm Yên." Lại quay đầu lại chào hỏi: "Đại cô nương, mau tới đây bái kiến cửu... Cửu gia." Hắn biết rõ tiểu chủ tử sợ gặp người lạ, nhưng Cửu gia đã nói lời kia, cũng đành phải kiên trì để tiểu chủ tử đi qua chào.

Sở Hàm Yên sợ hãi, bỗng chốc ôm lấy thắt lưng Trần A Phúc, vùi đầu ở bên hông Trần A Phúc, không dám tiến lên. Trần A Phúc nghe thế nhưng để cô nương Hầu phủ đi bái kiến hắn, suy đoán vị Cửu gia kia không phải là hoàng thân quý thích, thì chính là dòng dõi quyền cao chức trọng. Liền nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Tỷ muội đừng sợ..." Nàng cũng muốn khuyên tiểu cô nương đi chào hỏi, nhưng bộ dáng tiểu cô nương làm cho nàng không mở miệng được.

La quản sự lại khom người nói: "Thỉnh Cửu gia chớ trách, tỷ nhi nhà ta có chút sợ người lạ."

Cửu gia không trách tội, ánh mắt nhìn Sở Hàm Yên tràn đầy hiền hòa, nói: "Sở cô nương rất đáng yêu." Nói xong, từ trên cổ tay gỡ xuống một chuỗi vòng tay ngọc bích, kêu người đưa cho tiểu cô nương. Ngọc chuỗi quấn hai vòng ở trên cổ tay hắn, xanh biếc thông thấu, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv