Nông Kiều Có Phúc

Chương 142: Thả chó, cắn hắn.



Trần A Phúc đi đến tây phòng, trông thấy Đinh thị đang dùng ống tẩu đánh Vương thị, nàng xông tới một tay đẩy Đinh thị ra, mắng: "Lão yêu bà, lại dám đánh nương ta, có tin ta đánh chết bà hay không."

Vương thị mới nhớ tới khuê nữ vẫn luôn núp ở đông phòng, vừa rồi bà nhất thời kích động liền đã quên chuyện này. Bà bị dọa hỏng rồi, vội vàng đẩy Trần A Phúc đi ra ngoài, nói: "A Phúc mau ra đi, nương không có việc gì."

"Đứng lại!" Đinh thị hét lớn một tiếng, mụ ta sững sờ nhìn Trần A Phúc, đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo thế nhưng cười lên ha hả. Lầm bầm lầu bầu nói: "Trời ạ, đều nói người đàng hoàng làm đại sự, thật đúng là."

Vương tài nhìn nương hắn như thế, sợ hết hồn, vội hỏi: "Nương, người sao thế?"

Đinh thị không để ý Vương Tài, rồi nhìn Vương thị giống như cười mà như không nói: "Tốt, Vương Quyên Nương, thì ra vẫn cho rằng mày là cái chày gỗ, lại thật ra là thứ tinh quái. Mày lại dám gạt tao, không, lừa quá nhiều người..."

Vương thị lắc đầu phủ nhận nói: "Ta không gạt người, ta không gạt người..." Lại dùng sức đẩy Trần A Phúc ra ngoài: "A Phúc ra ngoài, đây là chuyện của nương, con không cần tham dự vào."

Trần A Phúc đứng không động, kệ Vương thị đẩy cũng đẩy không đi.

Đinh thị cười lại đi ngồi trên giường gạch, trên mặt lập tức thay đổi đến từ thiện lên. Ôn nhu nói: "Quyên Nương, đứa bé ngoan, mày thành thật nói cho nương, ở thời điểm mày bị đuổi ra Trần gia, có phải đã có hài tử hay không?" Lại chỉ Trần A Phúc nói: "Cái đứa ngốc tử... A, không đúng, đứa bé này lớn lên cùng Trần đại nhân lúc tuổi còn trẻ giống nhau như đúc. Nó, có phải giống của Trần đại nhân hay không?"

Vương thị chảy nước mắt ra, dùng sức lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Bà đừng vội nói bậy, A Phúc là hài tử của quản gia ta. Bà không tin, chờ quản gia ta trở về, bà hỏi hắn."

Đinh thị ha ha cười ra tiếng, nói: "Quyên Nương, ai cũng không phải người ngu. Chỉ với gương mặt giống tiên nhân này của A Phúc, không phải là ma ốm Trần Danh kia có thể sinh ra được..."

"Bà nói bậy, không phải vậy, không phải vậy..." Vương thị nhiều lần nói, thân thể đều có chút phát run.

Trần A Phúc một cái tay ôm Vương thị, nhẹ nói: "Nương không tức giận, con biết rõ, con là thân khuê nữ của cha."

Vương Tài cũng coi như hiểu, lại nhìn kỹ Trần A Phúc một chút, xác thực cực như Trần Thế Anh nhiều năm trước. Khi đó, hắn còn nhỏ, thời điểm Trần Thế Anh đi trong nhà tìm Vương thị, hắn thấy một lần.

Con mắt hắn cũng bỗng chốc sáng lên. Nhếch môi cười to nói: "Đại tỷ, ngươi được nha, âm thầm, còn có biện pháp leo lên giường Trần đại nhân... Nếu nương ta khi đó biết rõ ngươi đã có thai, nhất định sẽ giúp ngươi đi Trần gia đòi hỏi công đạo, mà sẽ không vội vã để ngươi gả cho ma ốm Trần Danh. Chậc chậc, cho dù làm một thiếp của Trần đại nhân, hai mẹ con các ngươi cũng ăn mặc vô tận."

Đinh thị cũng nói: "Đúng vậy, nếu như nương biết rõ chân tướng, nhất định sẽ giúp mày. Nhưng mà, hiện tại biết rõ cũng không muộn. Khuê nữ ngoan, dẫn A Phúc đi theo nương đi về nhà. Nương bỏ gương mặt già này không cần, cũng muốn đi Trần gia nói vun vào, thỉnh Trần đại nhân lại đón hai mẹ con chúng mày về Trần phủ. Trần phủ khẳng định không bỏ được thân sinh cốt nhục nhét ở bên ngoài, bọn họ xấu mặt không nổi. Mày còn không biết đi, Trần đại nhân chính là rất ký tình, lúc trước còn tới nhà đi tìm mày, đáng tiếc mày đã gả lại đây."

Vương thị tức giận đến toàn thân phát run, chảy nước mắt nói: "Các ngươi không nên nói bậy, A Phúc là thân sinh cốt nhục của quản gia ta. Còn như Trần đại nhân gì đó, cái gì ký tình, ta đều nghe không hiểu. Các ngươi bắt nạt ta và đệ đệ ta, không thể lại bắt nạt A Phúc của ta. Đi, đi, các ngươi đi..."

Vương Tài lại hì hì cười nói: "Đại tỷ, cũng đừng lại vặn vẹo, những ngày an nhàn của ngươi đến rồi. Đi Trần gia cho dù làm một di nương, các ngươi cũng là rơi vào trong ổ phúc. Đích xác không muốn trở về cũng được, cầm một trăm lượng bạc đi ra..."

Hắn lời còn chưa dứt, Trần A Phúc nổi giận mắng: "Phóng rắm thối chó con mẹ ngươi, ngươi thích thiếp như vậy, để cho cái lão nương bất tử của ngươi đi làm thiếp..."

Nói liền quay đầu một gậy, đánh vào trên bờ vai Vương Tài.

Vương Tài "Ai da" một tiếng, liền muốn xông lên đánh Trần A Phúc, cánh tay lại bị một cổ lực lượng cường đại kéo một cái, liền bị đánh ngã trên mặt đất. Chỉ thấy một con chó to lớn màu xám trắng đưa mồm rộng đầu to ở trên người hắn loạn củng loạn cắn, dọa đến hắn kêu cha gọi mẹ.

Thời điểm Truy Phong ở đông phòng liền kìm nén không được mà muốn đi cắn người, vẫn luôn bị Trần A Phúc áp chế. Cho nên nó liên tục đứng ở cửa chờ cơ hội, thấy chủ nhân muốn bị đánh, liền như một mãnh hổ vồ mồi xông tới.

Hiện tại Truy Phong đã lớn lên cao to thể kiện, khí lực lại lớn, Vương Tài nhỏ gầy căn bản không phải đối thủ của nó.

Trần A Phúc ngăn đón Đinh thị, rồi nói với Truy Phong: "Không được cắn cổ và mặt."

Vẫn không thể cắn chết hắn, cũng không thể cắn được quá khó nhìn. Hắn có hư hỏng thế nào, cũng là vì cái gọi là trưởng bối.

Vương Tài giãy giụa muốn đứng lên, Truy Phong vừa củng lại áp chế lại cắn, hắn chính là không bò dậy nổi. Trong quằn quại đều đụng bàn ghế ngã lăn, cái bàn nện ở trên đùi Vương Tài, hắn vừa đau đớn lại bị dọa, bản năng dùng cánh tay che mặt khóc lớn kêu to.

Đinh thị dọa hỏng rồi, khóc mắng muốn xông tới cứu nhi tử.

Trần A Phúc đối phó tiểu lão phu nhân này dễ như trở bàn tay. Nàng một tay cầm lấy xiêm y trên ngực Đinh thị, một tay cầm lấy đầu tóc mụ ta dùng sức kéo về sau, làm cho mụ ta mặt đối mặt với mình.

Thấy gương mặt già đã khóc đến lòe loẹt, nước mắt nước mũi quét đầy mặt, từ khóe mắt phải đến bên tai còn có một vết tích thật dài, Trần A Phúc một trận chán ghét.

Nhưng nàng vẫn phải là để gương mặt già nua chán ghét này đối diện với mình, nàng cắn răng, trừng mắt, từng chữ từng chữ mắng: "Bà mới là xấu xa tâm can hạ lưu. Bán nương bán tới hai lần, còn dám trơ mặt ra đòi bạc, còn muốn bán nương ta lần thứ ba. Bà một lão bất tử, bà làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao ông trời còn không thu bà. Ta cảnh cáo bà, về sau nếu là lại dám tới nhà của ta bắt nạt nương ta, ta liền cho Truy Phong cắn chết các người. Bà lại nghe kỹ cho ta, Trần A Phúc là ta con gái ruột của Trần Danh cha ta. Một điểm này, tất cả thôn dân Hưởng La thôn chúng ta cũng có thể làm chứng. Nếu như bà dám miệng đầy phun phân, kéo ta với Trần Thế Anh cùng một chỗ, không nói ta không buông tha bà, Trần Thế Anh lại càng không bỏ qua cho bà. Hắn hiện tại chính là Tri phủ đại lão gia, nếu như biết rõ các người cứng rắn nhét cho hắn một đứa con gái riêng, phá hỏng thanh quan của hắn, hắn nhất định sẽ phái người giết cả nhà các người diệt khẩu..."

Đinh thị hù dọa khóc lớn, nói thẳng: "Không dám nữa, không dám nữa, mau thả nhi ta đi..."

Khi mụ ta nghe nói Trần đại nhân sẽ phái người đến diệt khẩu, sợ hơn rồi. Mụ ta nhìn thấy Trần A Phúc mắt hạnh trợn tròn, tựa như chứng kiến Trần Thế Anh trợn mắt nhìn, đúng là dọa tiểu ra quần.

Trần A Phúc ngửi thấy được một cỗ mùi khai nước tiểu, nhíu nhíu mày. Nàng hận không thể đánh khuôn mặt này biến hình, nhưng nàng biết rõ mình không thể làm như thế. Ác phụ này, còn không đáng được bồi danh tiếng của mình. Ở cổ đại, đại bất hiếu chính là trọng tội. Cho dù trưởng bối có phá hỏng đến thế nào, vãn bối cũng không thể động thủ đánh.

Ác nhân tự có ác nhân trị, sẽ có người thu thập bọn họ!

Trần A Phúc lôi Đinh thị ra tây phòng, đẩy về phía trước, thân thể Đinh thị mềm giống như một bãi bùn, mềm mại ngồi xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv