Chưng xong bánh ngọt, Trần A Phúc liền gọi Đại Bảo dậy. Hiện tại không khí bỗng nhiên hạ thấp, cho cậu mặc vào bộ áo bông nhỏ màu đỏ tím sắc bằng lụa mới làm và quần bông nhỏ, lại đội lên đỉnh đầu mũ quả dưa đầu hổ.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, Trần A Phúc lại không nhịn được hôn một cái.
Đại Bảo cười đến mặt mày cong cong, ôm cổ nàng cuốn đầu lưỡi nói: "Mẫu thân hiện tại muốn thích Yên Nhi muội muội nhiều chút, phải đền bù tổn thất nhi tử, còn muốn hôn hôn hai cái, lại muốn ôm ôm hai cái."
Chọc cho Trần A Phúc ha ha cười rộ lên, nói: "Mọi người đều nói khuê nữ là áo bông nhỏ tri kỷ của nương, không nghĩ tới con trai ta cũng là áo bông nhỏ tri kỷ của nương." Nói xong lại hôn ở trên mặt hắn một bên một cái.
Đại Bảo lại hôn nàng hai cái, mới xuống đất mang giày.
Đi đến nhà cũ, trông thấy A Lộc mặc càng thêm thể diện, mặc bộ áo dài sa tanh bông vải màu lam vẫn cất dưới đáy hòm, đây là hắn chuẩn bị đi học mặc. Hôm nay khách quý muốn đến, tiểu A Lộc cũng muốn giữ ấn tượng tốt với người ta.
Trần A Lộc lấy ưu điểm Trần Danh và Vương thị, trắng nõn thanh tú, mười phần tiểu suất ca, chỉ là hơi gầy ít đi một chút.
Có lẽ bởi vì Trần Danh từ nhỏ thân thể không tốt, vóc dáng hơi thấp, vóc dáng Vương thị cũng không cao, miễn cưỡng tính là trung đẳng. Cho nên, Trần A Phúc đặc biệt hy vọng A Lộc có thể lớn lên cao tráng một chút, bình thường ăn cơm cũng sẽ khuyên hắn ăn nhiều một miếng. Mấy tháng trước là không thể động, về sau còn phải làm tăng cường rèn luyện cho hắn.
Trần A Phúc lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nói: "Ai da, đệ đệ cũng thật tuấn tú, tiểu mỹ nam tử đây."
Hiện tại da mặt A Lộc cũng học dày một chút, đắc ý nói: "Tỷ tỷ và nương đều mỹ nhân như vậy, đệ còn có thể kém sao?"
Nói tất cả mọi người cười rộ lên.
Vương thị có chút đỏ mặt, sẵng giọng: "Nương cũng già rồi, còn cái gì mỹ nhân."
Trần A Phúc nhìn Vương thị một chút, bà quả thực trông có vẻ già. Năm nay cũng mới ba mươi sáu tuổi, lại như tuổi hơn bốn mươi. Bởi vì Trần Danh trước đó không cần quan tâm, ngày ngày ăn ngủ, ngủ ăn, tỏ ra so với tuổi thật còn nhỏ hơn một chút. Trần Danh chỉ nhỏ hơn Vương thị hai tuổi, xem lại muốn trẻ tuổi hơn nhiều. Nghĩ tới chờ về sau có thời gian nghiên cứu chút Yến Trầm Hương, giúp Vương thị mỹ mỹ dung.
Điểm tâm xong, Trần A Phúc liền bắt đầu nước sốt xương sườn, gan heo, đậu rang cùng ngó sen, củ lạc. Mặt khác lại bắt một nồi món ăn nước chát lỗ, đây là muốn đưa đi cho lão hòa thượng Vô Trí Linh Ẩn Tự.
Mặt khác, còn sẽ đưa hắn một chút gạo nếp táo cùng bánh ngọt tơ vàng. Chưng bánh ngọt không thể đưa, bên trong có trứng gà.
Đại khái giờ Tị canh ba, một chiếc xe ngựa liền đến Trần gia, là La quản sự tự mình đánh xe, đằng sau còn cùng năm người.
Xe ngựa dừng lại, Tống mụ mụ xuống trước, ôm Yên tỷ muội xuống. Tiếp theo Ngụy thị xuống, lại ôm La Mai và La Minh Thành xuống. Hơn nữa năm người đằng sau, tổng cộng đến người một người.
Đầu Trần A Phúc cũng đau nhức. Nhiều người như thế, là đến đánh Lão Hổ?
Tiểu cô nương phô trương thật là lớn, còn muốn nhiều người hầu như thế. Nàng vốn nghĩ tới, có lẽ sẽ đến ba đứa bé thêm hai người lớn, lại không nghĩ nhiều như vậy.
La quản sự cũng sợ Trần gia không nghĩ tới sẽ đến nhiều người như thế, còn mang theo rất nhiều thức ăn tới đây.
Trần Danh cùng A Lộc mời phụ tử La quản sự cùng Vương hộ viện, Lý hộ viện đi nhà bọn họ, mà bọn nhỏ và nữ nhân là đi nhà mới, Truy Phong, Vượng Tài cùng với Thất Thất, Hôi Hôi cũng cùng đi nhà mới.
Trần A Phúc mang bọn nhỏ vào phòng ngủ đông phòng, trong phòng đã đốt kháng, nàng gỡ áo choàng bông vải bên ngoài Sở tiểu cô nương xuống, ôm lên giường, Đại Bảo tự mình bò lên trên giường, tỷ đệ La Mai thì ngồi ở cạnh giường đất, Diệu nhi hầu hạ dưới mặt đất.
Trên bàn đất bày biện điểm tâm, mấy đứa hài tử ăn hai khối, Trần A Phúc liền thu vào, sợ Sở Hàm Yên ăn nhiều khó tiêu hóa.
Vương thị thỉnh Ngụy thị, Tống mụ mụ đi tây phòng ngồi, hai người bọn họ khăng khăng ngồi xuống ở bên trong phòng bếp, lại mở cửa đông phòng một khe hở, để bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào hầu hạ. An trí các nàng xong, Vương thị lại muốn đi phòng bếp nhà cũ bận rộn, Ngụy thị liền chủ động đi giúp Vương thị bận bịu rồi.
An trí xong cho bọn nhỏ, Trần A Phúc đi nhà cũ, giao một chậu món kho cùng một chậu điểm tâm cho La Nguyên, hắn lập tức đứng dậy đánh xe ngựa đi Linh Ẩn Tự đưa đi cho Vô Trí đại sư.
Trần A Phúc trở về phòng liền ngồi ở trên giường, ôm tiểu cô nương nói chuyện xưa: "Con thỏ nhỏ nhi ngoan ngoãn". Nàng nói ba lần, tiểu cô nương cuối cùng có một chút phản ứng, vừa nghe đại hôi lang kêu "Mở cửa", con bé liền sẽ mím miệng nói: "Không mở". Mặc dù con bé kêu ở sau khi những hài tử khác đã kêu xong, nhưng vẫn kêu rồi.
Nhưng mà, tiểu cô nương nghe ra hứng thú, chuyện xưa vừa nói xong, nó liền sẽ nói: "Còn... Muốn".
Trần A Phúc nói ít nhất mười mấy lần. Trong lòng oán thầm không thôi, như thế vừa làm, không chỉ chính mình làm việc như cũ, ngay cả người một nhà mình đều đang làm việc. Xem ra, nếu như thân nhân tiểu cô nương không ở đây, mình nhất định phải chủ động yêu cầu đi Đường Viên làm thêm giờ.
La quản sự chứng kiến tình huống như thế cũng thẹn thùng, trong thôn cách Đường Viên quá xa, hắn sợ tiểu chủ tử có sơ xuất, cũng đành dẫn theo nhiều người như thế đến hầu hạ.
Đang nháo, lại có một chiếc xe ngựa đến Trần gia, là Dương Minh Viễn dẫn một đôi trai gái đến.
Trần Danh ra viện nghênh đón, A Lộc lại chạy tới nói cùng Trần A Phúc, Dương đại gia thị trấn dẫn hai đứa bé cùng đầu bếp Khang sư phó đến.
Trần A Phúc vội vàng nói với mấy người hài tử: "Được rồi, tiết khóa thứ nhất hết rồi, tan học."
Hiện thời tiểu cô nương cũng đã hiểu, chỉ cần tan học, chính là tự do hoạt động, có thể uống nước ăn điểm tâm. Tống mụ mụ từ trong nhà bưng theo nước hoa quả, nhưng tiểu cô nương chính là muốn uống nước sơn tra Trần A Phúc nấu.
Trần A Phúc cùng Đại Bảo đi nhà cũ. Dương Siêu và Dương Tây vừa nhìn đến bọn họ, một đứa đi ôm Đại Bảo, một đứa kéo váy Trần A Phúc kêu ôm ôm.
Dương Siêu còn hưng phấn mà nói cùng Đại Bảo: "Cha ta nói, hôm nay chúng ta có thể ở nhà đệ, có thể chơi cả một ngày."
Vừa nghe bọn họ muốn tới thêm phiền, da đầu Trần A Phúc đều tê dại, còn khó mà nói không được, chỉ đành cười nói: "Tốt, hoan nghênh." Lại ngẩng đầu cười nói với Dương Minh Viễn: "Dương đại gia gần đây bận rộn."
Dương Minh Viễn cười nói: "Quả thật rất bận. Ta muốn mở một nhà tửu lâu ở Định Châu phủ, trước đó vài ngày đi nơi đó, bận đến hôm qua mới về nhà." Lại thừa nước đục thả câu nói: "Trần gia nương tử đoán ta gặp được ai?"
"Gặp được ai?" Trần A Phúc hỏi.
"Chính là Trần Tam thúc ông chủ Trần Tam nước sốt chuỗi. Chúng ta có duyên phận quen biết, nói dong dài một trận, mới biết được hắn là Tam thúc của cô."
Trần A Phúc cười nói: "Vậy thì thật là quá khéo, về sau còn thỉnh Dương đại lão bản chiếu cố Tam thúc ta nhiều hơn."
Dương Minh Viễn khoát tay cười nói: "Trần gia nương tử khách khí, Trần Tam thúc ở phủ thành lang bạt nhiều năm, làm ăn cũng làm được vô cùng tốt, ta còn phải học tập với hắn." Dừng một chút, lại nói: "Trần gia nương tử, ta lần này đến, còn muốn cùng cô nói món tiền lớn..."
Làm ăn... lớn?
Trần A Phúc đang khó hiểu, La quản sự liền đi ra. Hắn cũng nhận biết Dương Minh Viễn, lớn tiếng cười nói: "Dương lão bản cũng tới rồi, vào phòng ngồi."
Dương Minh Viễn vội vàng chắp tay với La quản sự, cười nói: "La lão gia, hạnh ngộ." Sau đó đi trong phòng.
Trần A Phúc cùng Đại Bảo là mang huynh muội Dương gia đi nhà mới.
Huynh muội Dương gia rất có giáo dưỡng, cũng không sợ bọn họ sẽ quấy nhiễu Sở Hàm Yên. Kết quả, hai huynh muội này còn cho Trần A Phúc một niềm vui ngoài ý muốn.