Đột nhiên, Thất Thất và Hôi Hôi vẫn luôn lượn vòng ở trên nóc xe ngựa bọn họ kêu "Két két" xông tới phía trước, lại mơ hồ có thể nghe được tiếng Truy Phong gào thét.
Đại Bảo ngủ ở trong lòng Trần A Phúc bỗng chốc mở mắt ra, hô: "Truy Phong, con nghe được tiếng của Truy Phong." Sau đó ngồi dậy, đầu đưa ra cửa sổ xe, kêu to: "Truy Phong, chúng ta trở về rồi."
Truy Phong chạy tới nhanh như chớp, đến đến cạnh xe ngựa liền muốn nhảy lên xe ngựa, người đánh xe vội vàng kéo cương ngựa ngừng xe. Truy Phong nhảy lên xe ngựa, chui vào toa xe, lè lưỡi liếm Đại Bảo, Trần A Phúc, A Lộc. Trong mắt nó tựa như ngấn lệ, trong miệng cũng nức nở, tựa như đang kể ra nỗi nhớ ly biệt. Nó cùng Vương thị không thân mật như vậy, liếm những người kia đồng thời, vẫn dùng thân thể cọ cọ chân của bà.
Thất Thất và Hôi Hôi đi theo Truy Phong cũng chui vào toa xe, thấy bọn họ thân mật đủ, mới rướn cổ lên học tiếng cẩu gào thét, biểu đạt chúng nó vui vẻ. Nhìn thấy bộ dáng Truy Phong lại nhìn chúng nó đầy mặt u mê, mấy người đều cười rộ lên. Ngốc cẩu tử, nhiều lần như thế rồi, còn không hiểu thanh âm kia là như thế nào phát ra tới.
Xe ngựa đến ngoài tường rào, Trần Danh đã đứng ở nơi đó chờ. Hôm nay, hắn từ lúc buổi trưa liền bắt đầu đứng ở trong sân nhìn ra xa hướng đông. Khi hắn trông thấy Truy Phong đột nhiên vùng vẫy như giành sự sống mà lao ra sân nhỏ, chạy tới phía đông, mơ hồ lại trông thấy một chiếc xe ngựa đánh tới trong thôn, liền biết là thê tử trai gái trở về.
Xe ngựa dừng lại, mấy người xuống xe, Đại Bảo chạy tới ôm lấy Trần Danh, A Lộc cười kêu "Cha". Vương thị cùng Trần A Phúc đều lấy đồ từ xe ngựa xuống, lại đưa phu xe một bao điểm tâm, tiễn hắn đi.
Mấy người mang đồ cầm vào nhà thu thập xong, một trận lời nói, Trần Danh liền để Đại Bảo cầm vài bao kẹo điểm tâm đưa đi tặng tam gia gia cùng mấy nhà thân tộc với nhà Tiểu Thạch Đầu. Lại đi đại phòng thỉnh Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Trần A Quý buổi tối đến ăn cơm, kiêm cầm đồ qua.
Truy Phong tung tăng theo sát Đại Bảo chạy đi, mà Thất Thất và Hôi Hôi thì phóng tới không trung, bay đi hướng tây.
Sau đó, Vương thị liền giao một tờ khế thư một trăm mẫu ruộng lúa cho Trần Danh, còn nói Trần A Phúc kiếm tiền như thế nào.
Trần A Phúc nói: "Những bạc kia là kiếm được ở phủ thành, một ít đất đai này là nữ nhi hiếu kính cha mẹ, cha yên tâm nhận lấy là được. Nếu như cha muốn nói cùng đại bá và nội, vậy cứ nói đi, dù sao một nhà Tam thúc cũng đều biết. Hiện thời, nhà chúng ta cũng không sợ người khác nhớ thương."
Trần Danh cầm lấy tờ khế thư viết tên chính mình cảm khái nói: "Cảm ơn A Phúc, kể từ sau khi con hết bệnh, trong nhà sống càng ngày càng tốt, hiện tại cha cũng lên làm địa chủ." Lại chán nản thất vọng nói: "Chao ôi, trăm không dùng được một là thư sinh. Cha trừ đọc sách ra, thế nhưng cái gì cũng không biết. Vừa không quen việc đồng áng, lại không biết làm ăn. Thời điểm thân thể không tốt, là nương con nuôi cha. Thân thể tốt rồi, cũng không có bản lĩnh kiếm tiền, lại để cho khuê nữ nuôi cha. Cha xấu hổ."
Vương thị sẵng giọng: "Xem quản gia nói cái gì đó. Mặc kệ thể cốt của ông được hay không, bởi vì có ông ở đây, cái nhà này mới như cái nhà."
Trần A Phúc cười nói: "Cha không phải là không biết làm. Chỉ là thời điểm thân thể tốt tuổi tác còn nhỏ, chỉ lo đọc sách. Rồi sau đó bởi vì thân thể không tốt, sẽ không có tinh lực lại học một kế dài. Hiện ở nhà mua nhiều ruộng đất như thế, về sau sẽ còn mua nhiều đất và ruộng nữa, con và nương là nữ nhân, đệ đệ và Đại Bảo lại nhỏ, về sau còn phải dựa vào cha chú ý trông coi một ít gia sản này. Cha ngay cả đồng sinh đều thi đậu, những vật này chỉ cần cha chịu bỏ xuống tư thái học, khẳng định học được."
Thân thể Trần Danh chậm rãi tốt lên, hiện tại trừ không thể làm công việc dùng thể lực ra, không thể đi đường xa, cái khác cơ bản không khác gì người thường. Nhất định phải tạo nên lòng tin cho hắn, để hắn học được con đường sinh tồn, gánh vác lên một trách nhiệm nam nhân trưởng thành nên gánh.
Về sau con đường Trần Danh đến cùng nên đi như thế nào, Trần A Phúc nghĩ thật lâu. Hắn trước mười bốn tuổi vẫn luôn đọc sách, mười bốn tuổi bị bệnh phổi liền bắt đầu nằm trên giường nghỉ ngơi, cho tới bây giờ. Có thể nói như thế, trước mười tám tuổi là Trần Nghiệp nuôi dưỡng hắn, sau mười tám tuổi là Vương thị nuôi dưỡng hắn.
Mặc dù hắn tâm địa lương thiện lòng dạ rộng lớn, nhưng ở con đường sinh tồn mà nói, thật là "Trăm không dùng được một". Trừ biết niệm ""chi, hồ, giả, dã"" toan văn ra, chỉ biết bện rổ cỏ và giầy rơm.
Thấy Trần Danh trầm tư, Trần A Phúc lại cố ý thăm dò: "Nếu không, phụ thân lại tiếp tục đi học?"
Trần A Phúc từ đáy lòng không hy vọng Trần Danh tiếp tục học tập, đi khảo cái gì cử nhân tiến sĩ.
Hắn đã từng chỉ là học trò nhỏ, vứt bỏ sách vở nhiều năm như thế, hiện tại cũng đã ba mươi mấy tuổi, còn không phải là học bá như Trần cử nhân. Hắn lại tiếp tục đi học, cũng không thể nào đậu Cử nhân. Cho dù là lui một vạn bước mà nói, nếu như năm mươi mấy tuổi tiến vào hàng ngũ cử nhân trẻ tuổi, căn bản không đáng.
Trần A Phúc cảm thấy cổ đại tối kỳ ba nhất chính là "Tóc trắng thí sinh", bọn họ "Liệt sĩ tuy tuổi lớn, chí khí vẫn không sờn", nhưng đó là dùng mấy đời nhân gian khổ đi thành toàn "Trạng nguyên mộng" hư vô mờ ảo của bọn họ, là ký sinh trùng cực kỳ ích kỷ.
Dù sao Trần Danh đã hơn ba mươi tuổi, hắn không nên vì tiền đồ không biết của mình mà giao sinh kế cho thê tử trai gái. Huống chi thê tử vì chữa bệnh cho hắn, vì gánh vác lên cái nhà này con mắt đã thêu đến sắp mù, trong lòng hắn cũng biết tên Trần A Phúc không phải là thân sinh cốt nhục của hắn.
Nếu như hắn thật sự lựa chọn con đường này, như vậy mình hiếu kính hắn một trăm mẫu, lại hiếu kính hắn một căn nhà lớn cũng đã đủ, nhiều nhất mỗi tháng cấp một ít phí sinh hoạt. Dạng này vừa báo đáp ân tình hắn che chở tiểu A Phúc, cũng có thể để cho người cả nhà bọn họ sinh sống áo cơm không lo, để cho tiểu A Lộc đọc sách thật tốt.
Nếu như Trần Danh có thể nhìn thẳng hiện trạng trong nhà, nguyện ý tự lập, nguyện ý vì thê tử trai gái gánh vác lên gánh nặng sinh sống, vậy Trần A Phúc cực kỳ nguyện ý mang hắn cùng nhau làm giàu phát tài.
Đương nhiên, năng lực có lớn có nhỏ, cũng không thể nào khiến cho bóng đèn bốn mươi oát phát ra ánh sáng một trăm oát.
Nếu như Trần Danh đứng lên, tài giỏi như Trần Thực như vậy, rất nhiều chuyện trước đài sẽ giao cho hắn đi làm. Dù sao cái thời đại này nữ nhân xuất đầu lộ diện nhiều không tốt, nàng ở nhà hoặc là phía sau màn trấn giữ là được.
Nếu như hắn không tài giỏi như vậy, chỉ cần chịu học, lại mua một người hiểu công việc vặt dạy hắn hoặc là mang hắn cùng nhau làm một trận là được.
Có lẽ Vương thị cũng sợ Trần Danh lựa chọn tiếp tục đi học, căng thẳng tay cũng có chút run, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Trần Danh, sợ khỏe phu quân mạnh thật sự để khuê nữ tiếp tục nuôi sống hắn.
Trần Danh trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Mặc dù ta cho tới bây giờ, hình như làm được tốt nhất chính là đọc sách. Nhưng mà, ta lại không thể lại tiếp tục đọc nữa. Lớn tuổi như vậy, đọc cũng đọc không vào. Giấc mơ khảo cử nhân tiến sĩ, liền để A Lộc cùng Đại Bảo đi thực hiện đi. Ta khỏe mạnh chính trực tráng niên, không thể lại để cho thê tử trai gái nuôi sống ta. Chao ôi, bởi vì ta ngã bệnh, đã quá ủy khuất Quyên nương, A Phúc, A Lộc, còn có Đại Bảo, ta không thể lại tiếp tục ủy khuất các con."
Vương thị cảm động vành mắt cũng có chút hồng, ngẩng đầu nói: "Quản gia, chỉ cần thể cốt của ông tốt, chúng ta cực khổ nữa, đều giá trị."