Tiễn La quản sự đi, Trần A Phúc nhìn nhìn hai túi lớn táo đỏ, chừng bốn mươi cân, trong giỏ xách còn có một túi bột gạo nếp nhỏ, một túi nhỏ đường phèn thượng đẳng, một hộp hoa quế ngâm đường, cùng một túi hạt vừng, một hộp dầu.
Ngược lại mọi thứ đầy đủ, nhiều như thế, ít nhất phải làm mười mấy nồi đây.
Trần Đại Bảo xuất ra một vật trang sức bằng ngọc nói: "Nương, xem một chút, đây là Sở thái gia gia tặng cho con. Ông thấy Yên Nhi muội muội thích chơi với con, còn nói cám ơn con nữa, kêu con đừng gọi ông ấy là lão hầu gia, phải gọi Sở thái gia gia, còn phải gọi Sở đại gia là Sở đại thúc. Yên Nhi muội muội trừ phụ thân nàng ra, sư phụ Bụi, đương nhiên còn có nhi tử và mẫu thân, nàng cũng chỉ thích Sở thái gia gia." Lại nói: "Còn có, Sở thái gia gia cũng đặc biệt thích Thất Thất và Hôi Hôi, nói là muốn dùng sáu trăm lượng bạc mua chúng nó. Thấy con không bỏ được, lại muốn ra tám trăm lượng bạc. Thấy con vẫn không nỡ bỏ, liền nói ra một ngàn lượng bạc. Con nói chúng nó là đệ đệ của con, có thêm nhiều bạc nữa con cũng không nỡ bán. Ông nghe xong, cũng liền thôi. Nói về sau ông sẽ đi Đường Viên chơi, kêu con lại mang Thất Thất cùng Hôi Hôi đi chơi, tốt nhất cũng dẫn Kim Bảo theo." Lại rộng rãi nói: "Khối ngọc này sẽ tặng cho mẫu thân."
Đặc biệt thích, lại không có cường thủ hào đoạt, cùng so với Giả Xá trong ( Hồng lâu mộng ) vì vài cây quạt liền hại chết sinh mệnh, cũng xem là quyền quý tốt.
Nhìn lại một chút vật trang sức bằng ngọc kia, là ngọc tiểu bạch mã mỡ dê lớn cỡ ngón cái, chất ngọc ôn nhuận thông thấu, vừa nhìn chính là thượng phẩm, ít nhất giá trị một trăm mẫu đất. Lão nhân kia là lão hầu gia, cho hài tử nghèo một món đồ tốt như thế, cũng là lão nhân tốt hiếm có, hình như quan niệm đẳng cấp giai cấp cũng không nghiêm khắc như vậy.
Trần A Phúc tiếp nhận cười nói: "Tặng cho con, chính là của con. Nương trước bảo quản giúp con, chờ con lớn chút nữa, liền treo bên hông làm đồ trang sức."
Nàng đi phòng bếp trước ngâm một nửa táo đỏ, liền tiến vào cung phòng, đóng cửa kỹ, vào không gian.
Trừ người nhà mình cùng Sở Hàm Yên ra, còn không chưa có ai có thể khiến Trần A Phúc đi tìm Kim Yến Tử đòi hỏi Yến Trầm Hương. Nhưng ông lão nà không tệ, Trần A Phúc vẫn là quyết định đi không gian lấy chút nguyên liệu ra.
Kim Yến Tử đang vểnh đuôi dài lên đang hì hục bận rộn.
Trần A Phúc nói: "Kim Bảo nhi, còn đang bận sao?"
Kim Yến Tử dừng lại việc trong miệng, giống như đứa bé ngoan tranh công nói: "Ma ma đều hát ở trong ca khúc, Yến nhi không ngủ được, Yến nhi trúc kim sào, nên người ta cũng chỉ có thể vội vàng xây nhà nha."
Vẫn là chính mình khiến nó bận rộn.
Trần A Phúc cười nói: "Đứa bé ngoan chịu khó khiến người thích, nhưng vẫn phải kết hợp lao động và vui chơi chứ." Còn nói muốn một chút gỗ vụn Yến Trầm Hương làm gạo nếp táo.
Kim Yến Tử ngẩng đầu chít chít cười nói: "Mặc kệ cho muội muội xinh đẹp, hay là lão hầu gia gìđó, chỉ cần là cho người nhà nam chủ dự bị thích, người ta đều cho." Lại nói năng có khí phách nói: "Ủng hộ ma ma hạnh phúc, từ người ta làm lên."
Trần A Phúc cảm thấy hôm nay có chút thời gian, liền bắt đầu làm công tác cho Kim Yến Tử: "Kim Bảo nhi, trong cuộc sống có rất nhiều 'Ngưỡng cửa', tỷ như môn đăng hộ đối, lại tỷ như giai cấp, tầng lớp, còn có rất nhiều nhân tố không xác định. Cho nên, không phải là con cảm thấy ai giống như nam chủ, người đó có thể làm nam chủ của ma ma. Nếu không thế nào lại có câu nói tu trăm năm được cùng thuyền, tu ngàn năm được cùng chung chăn gối đây. Làm vợ chồng, không chỉ muốn nói thân phận, còn phải nói duyên phận... Có thể hay không, về sau đừng gắn ta cùng người kia liên quan đến nhau, ta và hắn chênh lệch đích xác quá lớn. Con cứ như thế này, ta có áp lực."
Kim Yến Tử không đồng ý chít chít nói: "Ma ma, các người chênh lệch không phải là đang từ từ rút ngắn sao? Người đều làm sư phụ cho muội muội xinh đẹp, còn lên làm địa chủ. Trên đường kiếm phu, người đã bước ra hai bước dài. Người lại tiếp tục cố gắng, người ta cũng giúp người nhiều nhiều, người nhất định sẽ trở thành nữ chủ của hắn, hắn cũng nhất định có thể lên làm nam chủ của người." Lại giơ lên cao một mảnh cánh nói: "Phúc mụ, người ta tin tưởng người, phụ thân muội muội xinh đẹp, một ngày nào đó sẽ biến thành Phúc cha của Kim Bảo."
Có bệnh, phải trị.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua vật nhỏ cố chấp, không nói thông đạo lý với nó, cũng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi. Dính gỗ vụn Yến Trầm Hương đến trên khăn tay, liền ra không gian.
Sau bữa cơm chiều, Trần A Phúc liền chong ngọn đèn nhỏ bắt đầu làm gạo nếp táo, trong lòng còn đang nhớ thương Trần Thực, không biết hắn làm được như thế nào. Trần A Mãn ở một bên giúp nàng, mà Vương thị phải vội vàng làm con rối.
Trời tối rồi cũng không thấy Trần Thực trở về, đều cho rằng hắn không trở về kịp.
Cuối giờ Tuất, nghe thấy có người gõ cửa, A Ngọc chạy đi mở cửa, hô lớn: "Phụ thân trở về."
Trần A Mãn nói chuẩn bị thức ăn cho hắn, Trần Thực khoát tay nói: "Không cần, phụ thân đã ăn cơm xong rồi." Lại ở bên ngoài la lớn: "Nhị tẩu, A Phúc, chuyện làm xong."
Một nhà bốn người Trần A Phúc liền đều đi sảnh phòng.
Trần Thực đưa hai tờ khế thư cho Trần A Phúc cùng Vương thị, lại đưa hai bạc vụn còn dư lại cho Trần A Phúc. Mẹ con hai người mặt mày rạng rỡ nhìn khế đất, A Lộc và Đại Bảo lại đoạt đi qua xem.
Trương thị hâm mộ đến không thôi, cười nói: "Nhị tẩu và A Phúc làm địa chủ rồi, cuộc đời này cũng không lo ăn mặc."
Trần Thực ha ha cười nói: "Chúng ta làm rất tốt, sau này làm ông chủ lớn, cũng sẽ ăn mặc không lo."
Nói được tất cả mọi người cười rộ lên.
Tối hôm đó, mấy người Vương thị đều kích động không ngủ yên, nằm ở trên giường còn ước mơ về sau ngày tốt lành không thiếu ăn không thiếu mặc. Đặc biệt là A Lộc cùng Đại Bảo, càng vui mừng, lại bắt đầu lo lắng trong nhà quá nhỏ, nhiều lương thực như vậy không có chổ để. Thương lượng, chờ lương thực thu rồi, A Lộc đi tây phòng nhà mới cùng ngủ Thất Thất, Hôi Hôi, phòng hắn chuyển ra chứa lương thực...
Trần A Phúc hào khí cười nói: "Còn chuyển phòng làm gì nha, chúng ta xây căn nhà lớn, nhiều mấy gian kho lúa."
Hai tên tiểu tử vui mừng một trận.
Cảm giác làm địa chủ, thật tốt.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dậy thật sớm. Trừ Trần A Ngọc đi đầu đường nấu nước, còn có Trương thị nấu điểm tâm, người khác đều còn chưa rời giường.
Gió đầu thu đã có hơi lạnh, Trần A Phúc nắm thật chặt xiêm y, đi trước phòng bếp ngâm táo đỏ.
Ăn xong một bữa điểm tâm, Trần A Phúc lại bắt đầu làm gạo nếp táo. Nàng kịp làm xong ở trước giờ Tị, còn để bếp lò cho người Trần gia làm nước sốt chuỗi.
Quả táo có hơi nhiều, nàng liền làm một chậu gỗ to hoa quế gạo nếp táo, còn làm một chậu na ná như tuyết cầu gạo nếp táo, lại đựng hai chén lớn đi ra cho người nhà ăn.
Nàng nhìn thấy bộ dáng Trương thị muốn nói lại thôi, cười nói: "Nếu như tam thẩm thích, cũng có thể làm được bán."
Trương thị nói: "Thật có thể để cho chúng ta bán?"
Trần A Phúc cười nói: "Đương nhiên, công thức này khó giữ được bí mật, người ta xem một chút liền biết."
Buổi sáng, Vương thị cũng không giúp Trần A Phúc, mà là ngây ngốc ở trong phòng nhỏ toàn bộ làm xong mấy… con rối Yến Tử khác.
Sau giờ Mùi, Khánh bá liền đánh xe ngựa đến. Hắn không chỉ đến cầm quả táo, còn nói lão hầu gia mời Đại Bảo mang Thất Thất cùng Hôi Hôi đi Sở phủ chơi, ăn cơm tối lại đưa hắn trở về. Trần A Phúc lại dùng bố bọc mấy con rối Yến Tử cỡ nhỏ đã làm xong lại, để Đại Bảo mang đến cho Sở tiểu cô nương.