Thấy ca ca không nói Lâm Vân Hi cũng không có hứng thú quản mấy việc nhàn sự đó, đột nhiên nàng nhớ tới một sự kiện, "Tẩu tử, không phải còn phải chải đầu hay sao?"
Trước khi thành thân phải chải đầu cho tân nương tử, tìm các trưởng giả có phúc khí đê chải đầu cho tân nương tử, đây là Ngũ Điệp nói cho nàng, Lâm Vân Hi liền để tâm.
Trương thị sớm đã vội tối mặt, nghe nàng nhắc nhở liền vỗ đùi cái đét, "Ai u, thiếu chút nữa là tẩu quên mất, từ từ đã, để ta đi tìm mấy thím lớn tuổi."
Mắt thấy tẩu tử cất bước chuẩn bị chạy, Lâm Vân Hi chạy nhanh qua bắt lấy tay nàng, "Tìm ai mà tìm, tẩu tử người chải tóc cho muội là được".
"Làm sao mà được, người chải đầu phải là người có phúc, tẩu không được." Trương thị liên tục xua tay, cái là quan hệ đến hạnh phúc về sau của Vân Hi, không thể làm xằng bậy được.
Lâm Vân Hi lại không mê tín giống như tẩu tử, nàng đẩy vai tẩu tử, "Nói cho muội nghe một chút đi, sao mà tẩu không có phúc? Là nương muội không thích tẩu, hay vẫn là ca ca muội không đối tối với tẩy? Là cháu trai, cháu gái muội không hiếu thuận, hay vẫn là Lâm Vân Hi không thích người tẩu tử như tẩu?"
"Muội nói mê sảng cái gì vậy?" Trương thị không dám dùng sức đẩy nàng ra, sợ làm thương đến nàng liền không tốt lắm, nhưng thuận lợi để Lâm Vân Hi bắt lấy cơ hội này mang nàng dẫn vô trong phòng.
"Nếu chuyện đó không có vấn đề gì, tẩu tử chính là người có phúc, tóc này nên để cho tẩu vấn thôi!" Thấy Trương thị có vài phần do dự, Lâm Vân Hi liền cúi người quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Trưởng tẩu như mẹ, tẩu tử cũng xem muội như con mình, phần ân tình này Vân Hi vĩnh viến nhớ trong lòng, ngày mai muội đã gả làm vợ người, không thể ngày ngày canh giữ bên người tẩu tử, nếu hôm nay tẩu không đồng ý, Vân Hi ta liền quỳ tại đây không đứng dậy."
Trương thị bị động tác đột nhiên của nàng hù nhảy dựng, nghe nàng nói xong hai mắt rưng rưng nói: "Được rồi, được rồi". Lại duỗi tay muốn nâng Vân Hi dậy.
Canh giờ vừa vặn, ánh đèn tỏa xuống mờ nhạt, cây lược gỗ màu nâu trong bóng tối lướt qua mà tỏa sáng, căn phòng yên tĩnh vang lên nghe như xa xăm vọng lời chúc phúc đầy thâm tình: "Một chải chải đến đuôi; hai chải cô nương nhà chúng ta răng long đầu bạc; ba chải cô nương con cháu đầy nhà; bốn chải lão gia giúp vận, ra đường gặp được quý nhân; năm chải ngũ tử đăng khoa đón khế, năm đầu ngân măng trăm tốt đủ; sáu chải thân nhân đến trợ khánh, hương khuê đối kính nhiễm yên hồng; bảy chải Thất tỷ hạ phàm xứng Đổng Vĩnh, cầu Ô Thước cao giá nhẹ bình lẫn nhau; tám chải Bát Tiên tới mừng thọ, bảo vịt xuyên liên nói ngoại du; chín chải cửu tử liên hoàn mọi thứ có; mười chải vợ chồng già liền đến đầu bạc." (nhiều câu mình không hiểu nên để nguyên theo bản convert nhé, ai biết đoạn này phiền chỉ cho mình với ạ, cảm ơn mọi người)
Trong ngôi nhà đơn sơ truyền ra hai giọng khóc, buổi tối trước khi thành thân, không ai trong Lâm gia chợp mắt được, nhưng thật ra đến sau nửa đêm Lâm Vân Hi thực sự không chịu nổi, liền ngủ, không lâu sau đã bị lăn lộn thay áo cưới, trang điểm, trong lúc mơ hồ không biết bị bôi trét những thứ gì lên mặt, chờ đến khi mặc lên người áo cưới thực dày và nặng, Lâm Vân Hi mới có chút thanh tỉnh.
Ngoài của có rất nhiều người tới tham gia náo nhiệt ồn ào, Lâm Vân Hi lần đầu tiên được gặp tiểu cháu trai và tiểu cháu gái của mình, Lâm Tĩnh Dao, Lân Tĩnh Tình, hai hai tử đều mặc quần áo mới tinh, nhìn phấn nộn phi thường xinh đẹp, giống như tiểu Shota cùng tiểu Loli mà kiếp trước chính mình nhìn đến. Bởi vì trong nhà náo nhiệt ồn ào, cô cô lại trang điểm nhìn có vẻ xa lạ, hai hài tử liền mở to đôi mắt nhìn, không dám tới gần.
Lâm Vân Hi bị hai hài tử mắt to nhìn mình đáng yêu không thể tả, liền bưng mâm đậu phộng rang đặt trên mặt bàn ra dụ dỗ nói: "Lại đây nào, lại đây cho mấy đứa ăn".
Đáng tiếc đều bị hai hài tử không nể mặt, đều lắc đầu, Lâm Vân Hi cũng không nhụt chí, áp dụng chính sách bi ai, thở dài một hơi, "Haiz, quần áo thật nặng, thật là khó chịu, phải tới nhà người khác sinh hoạt, ngay cả cháu trai cháu gái đều không muốn thân cận với ta."
Áo cưới này cùng các loại vật phẩm trang sức trên đầu thật sự rất nặng, Lâm Vân Hi cảm giác cổ mình muốn gãy mất, ngẫm lại mình phải mang những thứ này một ngày, thật là muốn hôn mê. Cố tình đại tẩu lại cưỡng chế mình không được lộn xộn, thật là muốn mệnh a!
Lâm Tĩnh Dao đã là đại hài tử, hiểu chuyện, nghe cô cô hắn nói như vậy cảm giác thật sự khó chịu, vẫn là dẫn muội muội đến trước mặt Lâm Vân Hi: "Cô cô, mẹ ta nói có khó chịu cũng phải nhịn, ai thành thân đều phải như vậy, còn nói ngài không thể lộn xộn, quần áo và tóc đều rối loạn thì không tốt."
Sớm niệm thư chính là không tốt, tiểu hài tử có nề nếp giống phu tử, tiếu Shota hoạt bát đáng yêu đâu rồi? Bất quá, Lâm Tĩnh Dão trắng nõn, cộng thêm mặt mày thanh tú, hiện tại cố gắng làm ra một bộ dáng đại nhân, trông cực kỳ đáng yêu.
"Được rồi, cô cô không lộn xộn." Lâm Vân Hi sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, chuyển hướng qua tiểu Loli, "Nếu cô cô đi rồi, Tĩnh Tình sẽ nhớ cô cô sao?"
Tiểu nha đầu vốn dĩ nhát gan, hôm nay trong nhà náo nhiệt ồn ào làm nàng cực kỳ khó chịu, nghe được Lâm Vân Hi nói đến liền ghé đầu ở trong ngực nàng, nghẹn ngào nói: "Cô côc không cần đi!"
Lâm Vân Hi có chút quẫn, đem hài tử chọc cho khóc lên, tội lỗi thật lớn, một bên Lâm Tĩnh Dao kéo muội muội, "Đừng khóc, đây là hỉ sự đâu."
"Cái gì là hỉ sự?"
"Chính là việc làm mình cao hứng."
"Muội thấy cô cô không cao hứng.."
Thấy hai người nói chuyện đến cao hứng, Lâm Vân Hi đem bạc đang nắm chặt trong tay lặng lẽ nhét vào trong túi Lâm Tĩnh Dao, thấy hắn mang ánh mắt khó hiểu, Lâm Vân Hi khẽ động khẩu hình, nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật, thuộc về bí mật của hai ta."
Lâm Tĩnh Dao sửng sốt một chút, chợt cười, khuôn mặt nhỏ có điểm giống Lâm Thanh Văn.
Hai người vừa mới trao đổi xong tiểu đôi mắt, Trương thị cùng mấy người phụ nhân liền vào nhà, nhà ở vốn dĩ nhỏ, hiện giờ nhiều người lại càng chật, người tới đều đối với bộ dáng Lâm Vân Hi khen không dứt miệng, khen xong Lâm Vân Hi lại chuyển qua khen Tam lang Phương gia trung hậu thành thật, lời hay ý đẹp đều không ngừng truyền tới, nếu mang tới hiện đại, tuyệt đối là nhân viên kim bài đẩy mạnh tiêu thụ, Lâm Vân Hi ai cũng đều không quen biết, đều tùy ý để các nàng nói đến nói đi.
Một lát sau, một phụ nhận béo trông cực kỳ đoan chính mở miệng nói: "Giờ lành tới rồi, đội khăn voan thôi!"
Sau đó, tầm mắt Lâm Vân Hi bị khăn voan đỏ che khuất, lúc này, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lớn hơn, người đón dâu tới!
Trái tim giống như chợt ngừng lại nhảy lên, khoan voan đỏ không những chặn tầm mắt nàng mà còn ngăn cách nàng cùng với người bên ngoài liên hệ, đôi tay Lâm Vân Hi giấy trong tay áo đỏ thẫm bỗng nhiên nắm chặt gắt gao thành nắm tay, lúc này, nàng thừa nhận nàng sợ hãi, sợ hãi muốn đào tẩu, thời điểm bị cha mẹ thân sinh phỉ nhổ nàng không sợ hãi, khi ly kỳ xuyên qua đến địa phương xa lạ này nàng không sợ hãi, thời điểm bị người khác ác ý hãm hại nàng cũng không sợ hãi, nhưng vào lúc này, nàng lại sợ hãi phát run.
Chính mình liền phải gả cho một nam nhân xa lạ, từ đây nhân sinh liền phải có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng khủng hoảng bất lục, trong lòng cười khổ, nguyên lai chính mình không kiên cường như mình tưởng tượng như vậy.
Nàng lâm vào mê mang hoảng loạn, không hề nghe thấy tiếng pháo đinh tai nhức óc bên ngoài, không nghe thấy người bên cạnh chúc mừng, ấn tượng cuối cùng chính là tẩu tử khóc thút thít, còn có một giọng nam nhân xa lạ nói thầm bên tai: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Tựa như chết đuối giả giống nhau, nàng nắm chặt tay người, phảng phất như đó là hy vọng của cả đời nàng.
Chờ đến khi Lâm Vân Hi khôi phục thần trí, nàng đã ngồi ở trong tân phòng bày khăn trải giường đại hỉ mới trên giường, quá trình hôn lễ giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong trí nhớ một mảnh mơ hồ, chỉ nhớ rõ ràng duy nhất chính là thanh âm trầm thấp cũng cánh tay hữu lực.
A a, quá quê rồi, chính mình vừa rồi là bị dọa ngu đi, đúng không đúng không!
Còn tưởng rằng chính mình đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý gả chồng rồi, không nghĩ tới đến thời điểm mấu chốt chính mình lại khiếp đảm như vậy, sống nhiều năm như vậy, ngay cả nói chuyện tình cảm cũng là chưa nói qua, xuyên qua một cái liền gả cho một người xa lạ, loại kích thích này vẫn là cực điểm rồi, giờ phút này Lâm Vân Hi hận không thể ở trên giường lăn lộn mấy vòng, đem chính mình chôn thật sâu bên trong.