Tiểu Mộc Nguyệt thấy các ca ca tỷ tỷ đều vì chuyện của mình mà cố gắng, cũng nóng nảy.
Cánh tay ôm Mộc Cẩm không ngừng lay động, làm nũng với Mộc Cẩm.
Mộc Oánh cùng Mộc Tử Xuyên Mộc Tử Khê ba người đều đã uen.
Trong mắt mỗi người đều là một mảnh cưng chiều.
“Đang tìm, đang tìm, ngươi yên tâm. "Mộc Cẩm cười rút cánh tay bị tiểu cô nương bắt được ra, đưa tay nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi nàng
" Trưởng tỷ dù sao cũng phải tìm cho ngươi một sư phụ lợi hại nhất nha.”
"Tốt! cám ơn trưởng tỷ! trưởng tỷ là tốt nhất!"
Tiểu Mộc Nguyệt là tiểu cô nương rất biết nói chuyện, nàng một lòng một dạ tín nhiệm nhà mình trưởng tỷ đây.
“Vậy ta sẽ không vội. Tứ thúc dạy ta nói, chuyện tốt nhiều khó khăn, làm bất cứ chuyện gì.Không thể vội vàng, vội vàng dễ dàng phạm sai lầm!"
Tiểu cô nương bây giờ được nuôi trắng nõn đáng yêu, mặc dù còn chưa tới mười tuổi, cũng đã
Lộ ra phong thái của tiểu mỹ nhân.
Mộc Cẩm nhìn cũng không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương.
“Tứ thúc nói đúng. Ngươi có thể nghe được lời hay, trưởng tỷ thật cao hứng.”
Mộc Cẩm lập tức cười đem một đĩa nho đã rửa sạch đẩy tới trước mặt nàng.
Nho là kết trên giá nho trong Phù Hoa viện, đây đã là chùm cuối cùng.
Dù sao không tới mấy ngày đã lập đông.
Nhưng nho này chịu sương giá nhìn mặc dù không thế nào đẹp mắt, ăn vào cũng là ngọt vô cùng.
Mộc Cẩm rất thích nho ngọt ngào lại có chút chua này.
Cũng là bởi vì nàng thích ăn, nho trên giàn nho Phù Hoa viện là cố ý Giữ lại hái dần cho nàng ăn.
Tiểu Mộc Nguyệt cũng rất thích nho.
Ăn đến quên cả trời đất.
Mộc Oánh thận trọng, nhìn ra trưởng tỷ thích nho này, ho khan vài tiếng, thấy tiểu muội muội còn ngơ ngác không biết dừng lại, nhịn không được mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, ngươi để lại chút cho trưởng tỷ ăn a!”
Chẳng những nàng nhìn ra Mộc Cẩm cũng thích ăn nho trải qua sương giá này, Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Tử Khê hai huynh đệ cũng nhìn ra.
Bởi vậy, tỷ đệ ba người cũng không nhúc nhích.
Thấy Tiểu Mộc Nguyệt một mình ăn hăng say, cũng là bất đắc dĩ.
Mộc Cẩm thì cười để cho mấy người bọn họ đều ăn.
"Cũng không phải thứ gì tốt, các ngươi cũng ăn a, còn muốn giữ lại cho ta a?"
“Trưởng tỷ thích ăn, để lại cho trưởng tỷ ăn. Hơn nữa, nho này đương nhiên là vật hiếm lạ! Lúc ở Mộc gia thôn, mấy tỷ muội chúng ta ngay cả gặp cũng chưa thấy qua. "
Mộc Oánh cũng cười.
Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê cũng liên tục gật đầu.
Lúc này Bạch Thuật lại tự mình bưng một cái khay tới, trong khay là quả lê tuyết đã cắt thành khối.
Nàng nội lực cao cường, thính lực cũng tốt, ở ngoài cửa liền nghe được Mộc Oánh nói
Đi vào phúc lễ với Mộc Oánh, liền cười nói: "Nhị cô nương, hai vị công tử yên tâm, điện hạ cũng biết đại cô nương chúng ta thích ăn nho trải qua sương giá này, có điện hạ chúng ta ở đây, đại cô nương chúng ta ít nhất mùa đông này không thiếu cái kia ăn."
Bạch Thuật vừa nói như vậy, Tiểu Mộc Nguyệt liền dẫn đầu hoan hô.
Mộc Oánh lại cùng hai đệ đệ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
Mặc dù trước đây chưa từng nghĩ tới thân phận Triệu Cảnh Dật là một vị Vương gia, nhưng hôm nay cũng đều tiếp nhận chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Mấy tỷ đệ bọn họ đều nhìn thấy sự tốt đẹp của Triệu Cảnh Dật đối với trưởng tỷ bọn họ, ngay cả mấy tỷ đệ bọn họ cũng đều đi theo trưởng tỷ chiếm hết ánh sáng.
Lúc này, bốn tỷ đệ bọn họ đã sớm coi Triệu Cảnh Dật là thân vương tỷ phu.
Mộc Cẩm thấy các đệ đệ muội muội đều cười, trên mặt cũng bất tri bất giác nhiễm hà.
Bốn tỷ đệ Mộc Oánh bị Mộc Cẩm giữ lại ăn bữa tối xong mới trở về, Quế di tự mình đưa bốn tỷ đệ bọn họ trở về.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mộc Cẩm ngược lại càng ngày càng nhàn rỗi.
Người bên cạnh đều là người rất có bản lĩnh, Tần phủ bên này ngược lại là một đống chuyện, tỷ như mấy thúc thúc thẩm thẩm Tần gia thấy nàng sắp thành thân vương phi, càng ngày càng nịnh bợ nàng.
Đối với thúc thúc Tần gia mà nói, đại ca Tần Hải Triều xem như suy sụp.
Chẳng qua là muốn nịnh bợ nàng , để nàng ở bên Triệu Cảnh Dật nói tốt mà thôi.
Nói trắng ra chính là cầu quan.
Bọn họ cũng từng lo âu lo lắng.
Chỉ là sau đó liền suy nghĩ cẩn thận Tần Hải Triều sụp đổ cũng tốt!
Làm trưởng huynh sụp đổ, vậy phía dưới làm đệ đệ không phải cơ hội tới sao?
Mấy người bọn họ cũng đều hiểu, Tần Hải Triều là bởi vì có liên quan đến cha con Triệu vương.
Bị lão hoàng đế chán ghét.
Sở dĩ còn giữ lại hư chức nhị phẩm, bất quá là nể mặt Mộc Cẩm.
Đương nhiên, càng bị Sở thân vương điện hạ chán ghét.
Vậy Tần gia không thể cứ như vậy suy bại a!
Sở thân vương điện hạ có rất lớn khả năng muốn kế thừa đại bảo, leo lên vi trí vô thượng kia......
Sở thân vương điện hạ lại để ý Tần Mộc Cẩm như vậy, đây là toàn bộ kinh thành đều rộng lớnđều biết chuyện.
Như vậy có nghĩa là, sau này cô nương ần gia rất có khả năng sẽ trở thành Hoàng hậu nương nương.
Là mẫu gia của "Hoàng hậu nương nương", gia tộc nếu ngã xuống, thì mặt mũi cũng vậy.
Không nhịn được a......Nói đi.
Những thứ này, đều là Tần gia thúc thúc phái đích thê của bọn họ nói ở bên tai Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm tất cả đều cười, cũng cảnh cáo các nàng, những lời đại nghịch bất đạo kia Đừng nói nữa.
Tần gia ít nhất ở thế hệ này của nàng, sẽ không có Hoàng hậu nương nương.
Cũng đừng si tâm vọng tưởng.
Mấy thúc thúc Tần gia đều tức đến thở hổn hển.
Mộc Cẩm đều không thèm để ý.
Về sau, khi mấy thẩm thẩm Tần gia lại đến làm phiền nàng, Lý thị liền giúp nàng ngăn cản.
Ngày mồng 8 tháng chạp(*), trong các nhà quyền quý, giao tình tốt đều chú ý đưa quà ngày mồng 8 tháng chạp.
(*)Lễ Lạp Bát là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc diễn ra vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch hằng năm. Vào ngày này, người Trung Quốc có tục ăn cháo Lạp Bát truyền thống.
Bởi vì Mộc Cẩm sắp trở thành Sở thân vương phi, vả lại đương kim hoàng hậu nương nương sắp trở thành mẹ chồng nàng, dù là Tần gia tại những kia quyền quý chi gia xem ra, là có thể thấy được nghèo túng, năm nay đến Tần gia đưa cháo Lạp Bát người ta cũng so với năm ngoái nhiều hơn.
Mộc Cẩm một mực mặc kệ.
Chỉ là, đi tới một người quen kiếp trước kiếp này đều quen biết.
Lộ Linh Nhi.
Lộ Linh Nhi đại biểu Triệu vương phủ đến đưa cháo Lạp Bát cho Tần gia.
Nàng đưa cháo mồng 8 tháng chạp xong, liền nháo muốn gặp Mộc Cẩm một lần.
Lý thị không lộ mặt, ngầm châm chọc nàng một trận.
Lộ Linh Nhi tựa như nghe không hiểu Lý thị châm chọc, kiên trì muốn gặp Mộc Cẩm.
Cũng nói, nàng có chuyện quan trọng muốn nói với Mộc Cẩm, nếu Lý thị ngăn cản, ra ngoài
có Chuyện gì, nàng sẽ không gánh chịu được.
Lý thị nhìn thần sắc tràn đầy tự tin của Lộ Linh Nhi, cũng không chịu nổi nàng rốt cuộc có phải thật sự có đại sự quan trọng hay không nói với Mộc Cẩm.
Đành phải phái người đi báo cho Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm nghe xong tiểu nha hoàn Lý thị bẩm báo, cũng hứng thú.
Vừa lúc gần đây rảnh rỗi mốc meo.
Nguyên bản, nàng là muốn nhìn xem đã không có bất kỳ hy vọng nào cặp vợ chồng đê tiện kia đời này cuối cùng là cái kết cục gì.
Hôm nay, nếu người đã tìm tới cửa, vậy thì......
Lý thị bên kia thấy Quế di bên cạnh Mộc Cẩm tự mình tới, cũng sửng sốt một chút, biết Mộc Cẩm muốn gặp Lộ Linh Nhi.
Không thể thiếu vẫn âm thầm cảnh cáo Lộ Linh Nhi vài câu, cảnh cáo nàng không được làm càn ở Tần phủ!
Lộ Linh Nhi thì cho Lý thị một ánh mắt có thâm ý, khiến Lý thị hết hồn.
Lúc Mộc Cẩm nhìn thấy Lộ Linh Nhi, ánh mắt ngưng tụ.
Khí thế này, cùng lúc trước không giống nhau a.
Đúng vậy...... Có vài phần khí thế kiếp trước nàng làm bình thê Triệu Chất.
“Tần đại cô nương, đã lâu không có việc gì a. "Lộ Linh Nhi cũng không đợi Mộc Cẩm mời nàng ngồi, liền tự mình ngồi xuống.
Đôi mắt đẹp của Mộc Cẩm lóe lên, nhàn nhạt cười, "Trắc phi thế tử vẫn khỏe chứ?”
"Tần đại cô nương, hôm nay ta đến, ta muốn cùng ngươi kể chuyện xưa, ngươi muốn nghe không ?"