Dọc đường đi theo, còn có các vị thẩm nương Tần gia cùng với những thiếp thất và con cái trong hậu viện Tần Thượng Thư.
Lúc trước đều nhất nhất gặp nhau, lúc này liền như ong vỡ tổ đi theo Mộc Cẩm cùng Lý thị, trùng trùng điệp điệp tới.
Mộc Cẩm trong lòng cũng rất rõ ràng, trong những người này, nhất là những nữ nhân kia, có một người tính một người, ai cũng không phải quan tâm nàng, vì nàng cô nhi này trở về Tần gia mà cao hứng.
Chẳng qua là muốn nhìn nàng chê cười mà thôi.
Chỉ là, khác với kiếp trước chính là, kiếp trước nàng mới về Tần gia.
Ngày hôm đó, vị lão tổ mẫu kia của nàng căn bản không ở trong phủ nữa.
Ra cửa lễ Phật.
Sau đó mới biết được, nguyên lai là vị lão tổ mẫu kia căn bản không muốn gặp nàng, biết nàng phải về Tần gia, liền sớm rời phủ.
Về sau trở về, vị lão tổ mẫu kia đối với nàng cũng là chẳng quan tâm.
Nàng đi thỉnh an, vị lão tổ mẫu này cũng coi nàng là người xa lạ.
Ngược lại là miễn nàng mỗi ngày thỉnh an, trong miệng nói chính là đau lòng nàng cháu gái lớn này lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, nhưng trên thực tế, rất nhiều lời đồn đối bất lợi với nàng là từ kia lão tổ mẫu trong viện truyền ra.
Hơn nữa Lý thị bên kia cùng với phụ thân tốt kia mấy thiếp thất tâm cơ thâm trợ giúp, thanh danh của nàng càng ngày càng không tốt.
Cũng bởi vậy, sau khi nàng bị đẩy vào hố lửa Triệu vương phủ, trong lòng Triệu vương phi vô cùng không thích nàng.
Buồn cười, kiếp trước nàng thấy không rõ, còn tưởng rằng nàng kia lão tổ mẫu thật sự là thanh tâm quả dục một lòng lễ Phật đây.
Nàng đối với vị lão tổ mẫu kia còn cố ý lấy lòng một hồi, sau đó phụ thân tốt của hắn bởi vì Triệu vương phủ tạo áp lực, không thể không sớm cho nàng một phần nhỏ đồ tốt mẫu thân lưu lại Tần gia, nàng còn chọn vài thứ hiếu kính lão thái thái kia.
Lão thái thái kia đối với nàng đưa qua hiếu kính ngược lại là chiếu thu không sai, lời tốt lại đều keo kiệt nói một câu.
Cả đời này...... Ha ha.
Mộc Cẩm mới không muốn coi tiền như rác nữa.
Muốn đưa đồ cho lão thái thái kia, đây là việc nên làm.
Ai bảo nàng là vãn bối chứ?
Nhưng lòng hiếu thảo của vãn bối sao...... Nào có cái gì so với tự mình làm càng chân tâm thành ý đây?
Không tốn mấy đồng bạc, nàng cũng có thể biểu lộ hiếu tâm càng làm cho người ta nói không ra lời.
Tần gia lão thái thái, rõ ràng là thanh tâm quả dục, một lòng lễ Phật lão phong quân, kì thực đây chính là người yêu tiền như mạng lão thái thái đây…
Lý thị và Mộc Cẩm cùng đi, vì muốn thể hiện sự từ ái khoan hòa của nàng trước mặt các chị em dâu và các thiếp thất của trượng phu, giả mù sa mưa nắm tay Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm cũng theo nàng diễn trò.
“Cẩm nhi à, bây giờ phụ thân con còn đang làm công vụ ở nha môn, phải đến giờ Thân mới xuống nha. Nhưng tổ mẫu con ở trong phủ, mẫu thân liền dẫn con đi gặp tổ mẫu trước, con sẽ không trách mẫu thân chứ?”
Mộc Cẩm cười lạnh.
Lý thị bắt đầu đào hố cho nàng?
Liền ôn nhu cười, "Phu nhân nói gì, Cẩm nhi vốn nên tới bái kiến tổ mẫu trước.”
Lý thị tự xưng là "Mẫu thân", nhưng Mộc Cẩm lại không gọi mẫu thân nàng, gọi thẳng là "Phu nhân", điều này khiến cho da mặt Lý thị cứng đờ.
Những chị em dâu cùng thiếp thất hậu viện của nàng đều ở trong lòng châm chọc.
Vui mừng xem trò đùa.
"Này, đứa nhỏ này! mẫu thân đã sớm cùng ngươi nói qua, ngươi là Tần gia như giả bao hoán đích trưởng tiểu thư, vào Tần gia môn, ngàn vạn lần không nên câu nệ!"
“Kêu cái gì phu nhân đâu, ngươi liền cùng Đại Lang bọn họ giống nhau, gọi ta một tiếng mẫu thân là được, mẫu thân nhưng là đau lòng ngươi đây này!"
Ngoài mặt, con cái đại phòng đều gọi Lý thị là mẫu thân.
Cho dù là ba vị thân sinh của nàng.
Nhưng riêng tư, ba vị thân sinh của nàng gọi nàng là mẫu thân.
Vả lại, Lý thị không nói để cho Mộc Cẩm đi theo ba đứa con nàng sinh giống nhau gọi nàng "Mẫu thân", lại nói để cho Mộc Cẩm cùng "Đại Lang" giống nhau gọi nàng mẫu thân.
"Đại lang" trong miệng Lý thị tự nhiên không phải là con ruột của nàng, mà là thứ trưởng tử Tần Dạ Quang.
Để nàng và Tần Dạ Quang gọi bà là mẫu thân, ý tứ này rất rõ ràng.
Cái này, thông minh ai đoán không được Lý thị trên mặt làm có đẹp hơn nữa, trong lòng thực tế không muốn thấy Mộc Cẩm cái này kế nữ là sự thật?
Mộc Cẩm cũng cảm thấy Lý thị thật sự là ngu xuẩn.
Đời trước cũng là chính mình ở bên ngoài lớn lên, kiến thức có hạn, mới bị Lý thị không có đầu óc không ít tính kế khi dễ.
Lý thị ở trước mặt nhiều người như vậy chôn sống nàng như thế, đem nàng cùng Tần Dạ Quang cái thứ xuất kia cùng nhau đối đãi, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí muốn nặng nề đánh mặt của nàng.
Mộc Cẩm khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Vẫn nên gọi nàng là phu nhân. Dù sao mẫu thân ta đã qua đời nhiều năm”
Lý thị thiếu chút nữa bỏ tay nắm Mộc Cẩm ra. Nha đầu c.h.ế.t tiệt này là cố ý không nể mặt nàng, hay là cố ý nguyền rủa nàng?
Chị em dâu Lý thị và hậu viện thiếp thất trong đại phòng Tần gia ai nấy đều tinh thần phấn chấn, ước gì Lý thị lập tức đánh nhau với Mộc Cẩm ở nông thôn này.
Lý thị thật vất vả nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, mới có thể nặn ra một nụ cười giả tạo so với khóc còn khó coi hơn.
“Vậy theo Cẩm nhi đi, không gọi mẫu thân ta cũng không sao, dù sao ngươi cũng không phải từ trong bụng ta đi ra.“
Đây lại là ép mộc cẩm.
Mộc Cẩm lại nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, phu nhân còn trẻ, tất nhiên là không sinh được nữ nhi bằng tuổi ta.”
“Phốc xuy......”
Mộc Cẩm vừa dứt lời, nhị phòng phu nhân Tôn thị tính tình thẳng thắn thật sự không nhịn được, ôm môi nở nụ cười.
Các nữ nhân khác thấy Tôn thị nở nụ cười, liền không để ý mặt mũi Lý thị, nhao nhao nở nụ cười.
Tôn thị thấy mình làm con chim đầu đàn này trước, biết mình đắc tội Lý thị, đành phải nhịn cười, tròn lời nói: "Trưởng tẩu, Cẩm nhi đứa nhỏ này quả nhiên lớn lên ở nông thôn, thuần phác, nói chuyện cũng dí dỏm. Ngài a, tính tình tốt, cũng đừng chấp nhặt với đứa nhỏ..."
Một phen nói, đem Mộc Cẩm cùng Lý thị đều chán ghét một lần.
Nhưng bề ngoài lại chọn không sai chỗ.
Lý thị cắn răng.
Mộc Cẩm biết Lý thị mồm mép kỳ thật không đủ, căn bản không phải là đối thủ của Nhị thẩm Tôn thị.
Tôn thị người này, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.
Nhưng cái miệng kia thật sự khiến người ta chán ghét.
Liền ôn nhu cười, "Nhị thẩm thật biết nói, đem ta cùng phu nhân mỗi người đánh năm mươi đại bản.”
Tôn thị nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.
Nàng một nhà nhị phòng, trượng phu cùng với nhi tử tương lai đều phải dựa vào đại phòng kéo ra một phen!
Nàng có tư cách gì đem đích trưởng nữ cùng Tục Huyền phu nhân mỗi người đánh năm mươi Đại bản?
Nha đầu thối này là cố ý sao?
Đợi đến khi nàng hết hồn hết vía nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Cẩm, đã thấy sắc mặt tiểu nha đầu này tự nhiên, ánh mắt trong veo, đâu phải là bộ dáng có tâm cơ như vậy?
Lý thị bên này nghe được Mộc Cẩm nói có vẻ ngây thơ, đối với Tôn thị càng thêm tức giận.
Lãnh đạm liếc mắt nhìn Tôn thị một cái, ngữ khí cũng giống như tuyết rơi vào mùa đông.
U ám nói: "Mấy ngày không gặp, nhị đệ tức rất có ích."
Tôn thị giật mình.
Thanh âm Lý thị càng u lãnh, "Như vậy xem ra...... lão gia nói muốn ta ở trong các vị đệ dâu chọn một người giúp ta hiệp lý trung cấp. Hôm nay cùng lão gia nhà ta thương nghị, liền chọn nhị đệ tức là được rồi.”
Tôn thị vừa nghe lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch như quỷ......