Mộc Cẩm trừng mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp hơi đỏ lên.
Ở người bên ngoài xem ra, nàng là thẹn thùng, vẫn là chưa thấy qua những quan lớn phu nhân này thấp thỏm bất an.
Bố chính sứ phu nhân thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt có chút nghi hoặc, cũng có chút bất an, trên khuôn mặt phong vận vẫn còn đó cũng càng phát ra từ ái.
Đưa tay nắm tay Mộc Cẩm, đưa nàng tới trước mặt Lý thị ngồi trên ghế, mỉm cười nói: "Lý phu nhân, người xem, đã bị lão thân nói đúng chưa? Cẩm cô nương tuổi còn trẻ, lại chưa trải qua đại sự gì, tất nhiên là không dám tin chuyện lớn như vậy rơi vào đầu nàng, liền có hiểu lầm lần này a.”
Lý thị nghe lời này của Bố chính sứ phu nhân, vội vàng đứng dậy, cũng đưa tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Mộc Cẩm.
Nhanh chóng cười nói: "Ôi, Bố chính sứ phu nhân nói rất đúng, kỳ thật nha, ta cũng biết, cũng có thể hiểu được tình cảnh của Cẩm nhi... làm sao trách nàng được?”
Miệng nói như vậy, trên mặt cũng là cười, chỉ là nắm chặt Mộc Cẩm tay cực kỳ dùng sức.
Mộc Cẩm nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Lý... phu nhân, người làm ta đau.”
Nụ cười trên mặt lập tức nứt ra.
Bố chính sứ phu nhân kinh ngạc nhìn Lý thị, Lý thị cắn răng, ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Buông tay Mộc Cẩm ra, cầm lấy khăn tay vừa mới nắm chặt, làm bộ làm tịch lau chùi dưới hai con mắt.
Ngữ khí cũng nghẹn ngào.
"Thật sự là... thật sự là... Cẩm nhi à, ta không phải cố ý, ta quá kích động, quá cao hứng, dùng sức một chút, ta ở đây bồi thường cho con!"
Bố chính sứ phu nhân nghe vậy vội vàng hòa giải, cười nói: "Mời ngồi, mời ngồi! Người đâu nha, lựu cố ý chuẩn bị cho Cẩm cô nương đã bóc xong hạt chưa? Mau mang lên cho Cẩm cô nương và Lý phu nhân nếm thử!“
Lý thị thuận thế ngồi xuống, nhưng nghe Bố chính sứ phu nhân nói lời này, rõ ràng là đối với Mộc Cẩm càng coi trọng, khắp nơi đem Mộc Cẩm đặt ở phía trước nàng, sắc mặt liền khó coi.
Rốt cuộc còn biết phải thể diện, chỉ cúi đầu uống trà che giấu.
Bố chính sứ phu nhân đích xác đối với Mộc Cẩm càng nhiệt tình.
Lão gia nhà nàng chính là người của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ đưa mật chiếu tới cho lão gia nhà nàng, cần phải bảo vệ tốt vị Cẩm cô nương này!
Lão gia nhà nàng suy đoán, Hoàng đế bệ hạ hẳn là nể mặt vị thân sinh mẫu thân mất sớm của Cẩm cô nương này.
Năm đó Hoàng đế bệ hạ cũng không phải là người cạnh tranh mạnh mẽ để chọn thái tử, sau này có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thân mẫu của vị Cẩm cô nương này đã bỏ ra không ít sức lực...
Bố chính sứ phu nhân đương nhiên đối với Mộc Cẩm so với một lễ bộ thượng thư phu nhân xem trọng hơn
Bí mật này, người bình thường đương nhiên không biết.
Cũng chỉ có người được tín nhiệm nhất bên cạnh Hoàng đế bệ hạ mới biết được bí mật này
Lễ bộ thượng thư Tần đại nhân, ha ha......
Bố chính sứ phu nhân nghĩ tới đây, ý vị thâm trường liếc Lý thị cúi đầu uống trà một cái.
Mà, sống yên ổn đi.
Đừng lật thuyền trong mương.
Mộc Cẩm đương nhiên cũng cảm nhận được Bố chính sứ phu nhân đối với nàng thân thiết, cho dù là giả bộ, cũng giả bộ cảm kích.
Bố chính sứ phu nhân tự mình tiễn Mộc Cẩm ngồi xuống, vỗ nhẹ tay nàng
Mộc Cẩm đương nhiên cũng cảm nhận được Bố chính sứ phu nhân đối với nàng thân thiết, cho dù là giả bộ, cũng giả bộ cảm kích.
Bố chính sứ phu nhân tự mình đưa Mộc Cẩm ngồi xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, dùng thanh âm cực nhẹ cực nhẹ nói với nàng: "Đừng sợ!"
Mộc Cẩm đỏ mặt gật đầu.
Phu nhân Bố chính sứ mới sang sảng nói: "Tần phu nhân, Cẩm cô nương, cái này rất tốt, có lời gì, mọi người ngồi ở đây từ từ nói.”
Lý thị lúc này mới ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười, dịu dàng nhìn Mộc Cẩm
Bố chính sứ phu nhân ở trong lòng thật to khen một tiếng: Thật không hổ là con gái ruột của Hoa phu nhân vang danh thiên hạ năm đó!
Vị Bố Chính Sứ phu nhân này năm đó cũng là nữ tử cân quắc bất nhượng tu mi, trong lòng thích tiểu cô nương như Mộc Cẩm.
Chỉ cảm thấy tiểu cô nương kiên định cứng cỏi, không sợ quyền quý, thập phần có khí khái.
Bố chính sứ phu nhân xoay người liền cười nói với Lý thị: "Tần phu nhân, tiểu cô nương gia gia tri lễ đáng thương, mặc dù ở thôn quê lớn lên, cũng là không giống. Lão thân ở đây chúc mừng Tần đại nhân cùng Tần phu nhân Minh Châu trở về!"
Không phải là cảnh cáo vị kế mẫu này, thấy tốt thì thôi, đừng làm khó cô nương này.
Lý thị nắm chặt khăn tay, lại không thể không cười theo.
Trong lòng đã đem Bố Chính Sứ phu nhân mắng cẩu huyết lâm đầu!
Lão già này, nói nha đầu thối này đáng thương tri lễ?
Còn nói cái gì nha đầu thối này là di châu thương hải của lão gia cùng nàng...... Nha đầu thối này là minh châu gì của nàng?
Lão phụ này, sao lại che chở nha đầu thối này như thế?
Lý thị trong lòng chua xót, trong miệng liền nhịn không được, liếc mắt nhìn Bố chính sứ phu nhân, ý cười không đạt đáy mắt nói: "Đa tạ phu nhân! đúng rồi, ta thấy phu nhân cùng Cẩm nhi nhà chúng ta có chút hợp ý, mong rằng sau này phu nhân đi kinh thành, Đến Tần phủ chúng ta làm khách nha.”
“Lão thân a, đời này liên tiếp sinh bốn đứa con trai, mà bốn con dâu đâu lại cho lão thân tổng cộng sinh mười mấy đứa cháu trai, liền vợ lão đại không chịu thua kém, cho lão thân sinh cái lớn Hôm nay đại tôn nữ cũng xuất giá làm mẫu thân, lão thân thật muốn có một tiểu cô nương!”
Lão phụ này!
Đây là cố ý khoe khoang trước mặt cô sao?
Nàng gả cho lão gia về sau, phía trước cũng là sinh liền hai cái khuê nữ, thai thứ ba mới sinh cái bảo bối đích tử, bây giờ mới bốn tuổi tuổi...
Đây vốn là tâm bệnh của nàng...... Thứ trưởng tử nhà người ta sắp cưới vợ, con trai trưởng mới bốn tuổi lớn Nhóc Tỳ, vậy làm mẫu thân không phải tâm bệnh?
Lý thị càng không thích vị Bố chính sứ phu nhân này.
Bất quá, người ta đã nói như vậy, nàng chỉ có thể khen còn không thể oán, nhẫn miễn bàn có bao nhiêu uất ức.
Mộc Cẩm lúc này cúi đầu cười khẽ.
Trong lòng hiểu rõ, vị Bố Chính Sứ phu nhân này thật sự là đứng về phía nàng a, cũng không biết vị Bố Chính Sứ phu nhân này vì sao che chở nàng như vậy?