Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 147: không quên báo đáp



 

”Mộc cô nương cứu trưởng bối nhà ta, chuyện này tại hạ cũng không gạt trưởng bối nhà ta, trưởng bối nhà ta cũng bảo tại hạ cảm ơn cô nương.”

Mộc Cẩm vội nói không dám, không thể không nói trong lòng nàng rất thấp thỏm bất an.

Đây chính là hoàng đế!

Lời cảm ơn này nàng không nhận nổi...

Triệu Cảnh Dật thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, đôi mắt tuấn tú xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nói cảm ơn, rõ chiêng là chuyện tốt, sao lại sợ thành như vậy?

Hắn còn chưa nói cho nàng biết, hắn thay nàng xin trưởng bối trong nhà một ân điển.

Đương nhiên, chính hắn cũng thay mình xin một ân điển......

Hắn cũng không nói cho nàng biết, bởi vì lần trước nàng giúp hắn cứu trưởng bối trong nhàvề, hắn cũng có báo đáp cho nàng.

Kinh thành hẻm nhỏ Tam Lý một con phố cửa hàng , đã chuyển tới tên của nàng, chẳng qua Khế thư hắn trước giúp nàng giữ lại, chờ về sau... hắn dỗ nàng viết tên, ấn dấu tay là được.

Ngày thứ hai dọn vào nhà mới, Mộc Cẩm mang theo các đệ đệ muội muội trở về Mộc gia thôn

Mộc Cẩm về thôn là chính thức thông báo với người trong thôn một tiếng, cũng là thu nhóm rễ tchiênh  thứ hai.

Nhà của Mộc gia thôn, cũng chính thức để cho một nhà Lâm đại thúc ở.

Lần này rễ tchiênh tchiêng thu ít hơn lần trước một chút.

Chỉ là trong nhà nàng lần trước thu một nhóm cũng lphơi khôhết, hôm nay có thể cùng mang theo rễ cỏ khô mới thu bán đi y quán Quảng Ký.

Biết được Mộc Cẩm lại tới thu đợt rễ tchiênh tchiêng thứ hai, trong thôn hận không thể khua chiêng gõ trống, náo nhiệt như là lễ mừng năm mới.

Mộc Cẩm cho giá cả các thôn dân đều cảm thấy thập phần công bằng, lần trước được tiền bạc bán rễ tchiênh tchiêng, trong bọn họ có vài người đi tchiên trên mua lương thực, cũng lưu tâm, đi y quán hỏi thăm.

Nếu bọn họ một mình đi bán rễ tchiênh tchiêng mà nói, ở trong y quán  không người quen không giao tình, vậy giá cả ép rất ác!

Lúc trước Mộc gia lão đại nói cái giá kia, đây chính là nói giá cao nhất!

Mộc gia thôn ai có bản lĩnh kia có thể từ y quánlấy được giá thu mua cao nhất a?

Bởi vậy, bọn họ càng cảm kích Mộc Cẩm, cũng càng tin tưởng nàng.

Vả lại, Mộc Cẩm ở trên tchiên mở cửa hàng đồ kho, mỗi ngày đều phải mua củi, cũng đều là củi mua ở trong thôn.

Thôn trưởng đăng ký thứ tự cho các thôn dân, mỗi tháng mỗi nhà chỉ bán củi cũng có thể được bảy tám trên mười văn.

Đây cũng chính là hiện giờ giá cả đại hạn tăng điên cuồng, tiền không đáng tiền.

Nếu là bình thường, một nhà mỗi tháng nhiều đến cái mười văn tiền, vậy có thể vui mừng hỏng rồi.

Mộc Cẩm thu hồi rễ tchiênh tchiêng khô cùng về nhà phơi nắng, tổng cộng có hai trăm mười cân.

Khi nàng thuê xe bò của Lưu gia gia kéo một lượng lớn rễ tchiênh tchiêng khô tchiêng tương đối lớn này đến y quán Quảng Ký, Ngô chưởng quỹ của y quán Quảng Ký cao hứng không ngậm miệng lại được.

Chuyến này kiếm đại khái cũng chỉ bảy lượng bạc.



Mộc Cẩm không định mua lương thực.

Chỉ vì Triệu Cảnh Dật tiết lộ vớinàng, hắn mời tiên sinh có bản lĩnh lớn tính toán, trung tuần tháng tám hạn hán giải quyết.

Hơn nữa hắn cũng tiết lộ, nhà nàng mới mua phong thủy thượng hạng, phối hợp với ngày lành vàoi nhà mới, nữ tử trong nhà Vưu Vượng.

Mộc Cẩm không ngờ ngôi nhà đó lại phong thủy như vậy.

Lúc trước nàng cho chiêng Vượng là nam tử trong nhà.

Nàng là vì để cho đại đệ nhị đệ hảo hảo đọc sách mới hạ quyết tâm tốn một trăm lượng bạc mua a.

Triệu Cảnh Dật nói cho nàng biết, chỉ cần nữ tử trong nhà vượng, nam tử trong nhà cũng sẽ không kém, để cho nàng yên tâm.

Còn nói chủ nhân đời trước mệnh cách kém một chút, áp không được phong thủy tốt của tòa nhà này, được cao nhân chỉ điểm, mới không dám vào ở.

Nhưng mặc dù như vậy, cũng có thể vượng hậu sinh của chủ nhân kia phú quý.

Mộc Cẩm vừa nghe, thật đúng là nói trúng.

Liền cũng yên tâm.

Sau khi rời khỏi y quán Quảng Ký, Mộc Cẩm đi đến cửa hàng đồ kho một chuyến.

Cửa hàng đồ kho làm ăn có Điền lão gia tin tưởng, thật đúng là không cần lo lắng.

Hơn nữa những nhà giàu trong trấn cũng bởi vì hạn hán có thể mua được nguyên liệu nấu ăn có hạn, càng ngày càng không thể rời khỏi vị kho của Mộc Cẩm gia.

Sau khi đến cửa hàng đồ kho, lại gặp được người quen cũ.

Là Điền lão gia.

Mộc Cẩm có chút kinh ngạc.

Điền lão gia thấy Mộc Cẩm đến, lập tức đứng lên nghênh đón.

Mộc Cẩm vội vàng mời hắn ngồi.

Nước trà đã có sẵn, Điền lão gia là do ba huynh muội Lăng Hư chiêu đãi.

Nhìn thấy Mộc Cẩm tới, Lăng Tiêu cười tủm tỉm rót cho nàng một chén trà, cười nói: "Cô nương khát chưa? Hôm nay càng ngày càng nóng. Ngài ngồi một lát nghỉ ngơi một chút, trò chuyện với Điền lão gia.”

Mộc Cẩm cười gật đầu.

Thoáng nhìn trên mặt Điền lão gia có vẻ u sầu, liền nhẹ giọng hỏi có phiền não gì.

Điền lão gia liên tục thở dài mấy hơi.

“Hạn hán vẫn tiếp tục kéo dài, tiếp tục như vậy không được a! Việc làm ăn của quán Hảo Vị ở huyện ta cũng ngày càng kém...... "

Mộc Cẩm nhớ rõ trên sổ sách ghi rõ món kho mà Điền lão gia muốn mỗi ngày cũng không có suy giảm a.

Thấy nàng nghi hoặc, Điền lão gia liền nói thật với nàng.

"Không giấu Mộc cô nương nói, trong huyện hảo vị quán mỗi ngày từ nơi này của ngươi lấy món kho là càng ngày càng nhiều, nhưng thật ra là nhà khác thực quán tửu lâu đều sắp chịu không nổi, cầu đến ta nơi này..."



“Cô nương có biết có câu thất phu vô tội hoài bích kỳ tội không(*)? Để bớt rắc rối, lão phu không thể không đem đồ kho mua của cô nương bán cho bọn họ.”

(*)câu tục ngữ "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội). Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.

Mộc Cẩm bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế.

Nói như vậy, mỗi ngày muốn món kho cũng chỉ chừng hai trăm cân, vậy đích xác không tính là nhiều a.

Việc làm ăn ngày càng kém, những thực khách quen kia mặc dù còn thích món kho Mộc cô nương làm, nhưng cũng thể mỗi ngày chỉ ăn một món .

Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm trong lòng khẽ động.

Nàng hiểu rồi.

“Điền lão gia là hy vọng ta làm thêm chút món mới có phải hay không?”

Tiểu cô nương tự nhiên hào phóng hỏi ra, Điền lão gia mặt già đỏ lên, chính mình một người có tuổi còn không dứt khoát lưu loát bằng một tiểu cô nương.

“Ai! Lão phu xấu hổ a! Lão phu cũng biết muốn làm một món ăn ngon khó khăn biết bao, liền...... Không có mặt mũi mở miệng.”

Mộc Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, nói, "Điền lão gia nói thẳng không sao, nói như vậy...... Ta giúp Điền lão gia nghĩ biện pháp đi.”

Lợn bò cừu, gà vịt đều đã làm món kho.

Còn có ngỗng còn chưa làm.

Đúng rồi, còn có cá!

Mộc Cẩm nghĩ tới sáu con cá trê mang từ nhà đến còn nuôi trong vại nước lớn ở hậu viện cửa hàng, liền làm một con cá chiên ngũ hương!

Hỏi Điền lão gia quán ăn ngon hoặc là những quán ăn tửu lâu trong huyện có món cá chiên ngũ hương này không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, trong lòng Mộc Cẩm liền tính toán.

Cô giới thiệu món cá chiên Ngũ Hương này.

“Món cá chiên ngũ hương này làm Món cá chiên ngũ hương này không tanh cũng không bị cháy, giòn, thơm và mềm. Ta làm chín vừa ở đây trước, sau đó cho vào thùng gỗ sạch sẽ, Điền tiên sinh có thể mang về huyện.”

 

Điền lão gia vừa nghe hai mắt sáng ngời.

Liên tục nói được, trong miệng niệm Phật, còn nói Mộc Cẩm là quý nhân của hắn.

Mộc Cẩm mím môi cười, nói cho hắn biết trong hậu viện của nàng chỉ có sáu con cá trê một con khoảng bảy tám cân, hỏi hắn có đủ không.

Điền lão gia hơi trầm ngâm, nói là không đủ, ít nhất còn phải sáu bảy bảy tám cân mới đủ.

Mộc Cẩm liền bảo Lăng Không đi chợ rau mua.

Còn dặn dò mua thêm năm con ngỗng lớn về.

Điền lão gia vừa nghe Mộc Cẩm bảo tiểu nhị mua ngỗng lớn, ánh mắt lại sáng lên, vội vàng hỏi: "Mộc cô nương, hôm nay còn có thể dùng ngỗng lớn làm một món ăn mới sao?"

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv