Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 123: Khách mới đến mua món kho



Mộc Cẩm hơi nhíu mày.

Trong lòng cười thầm.

Điền lão gia cho giá cao như vậy, còn sợ nàng không hài lòng?

Người trẻ tuổi vẫn chú ý sắc mặt Mộc Cẩm thấy Mộc Cẩm nhíu mày, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đông gia chính là dặn dò hắn, vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội vị Mộc cô nương này.

Việc làm ăn của quán ăn trên huyện thành dựa vào vị Mộc cô nương này làm món kho, chớ nói đã vượt qua việc làm ăn của tửu lâu mới mở trong huyện, chính là so với thời điểm làm ăn tốt nhất năm ngoái còn tốt hơn hai ba lần!

Quán ăn của ông chủ làm ăn tốt thì đám người ở bọn họ cũng có thể đi theo phía sau hưởng lợi, bây giờ người làm ở quán ăn trong huyện đều ngóng trông ông chủ kinh doanh càng ngày càng tốt!

Không! Cho dù vậy, không thể càng ngày càng tốt, có thể duy trì thế này cũng rất tốt.

Trong lòng nghĩ như vậy, mở miệng liền chậm một bước.

Cũng may đồng bạn của hắn ở phía sau hắn đẩy hắn một cái.

“Ông chủ của chúng ta còn nói, năm nay hạn hán cái gì cũng tăng giá, nếu cô nương cảm thấy cái giá này không thành, vậy cô nương cứ ra giá."

Mộc Cẩm nghĩ, cái giá này thật là tốt rồi.

Thịt bò là khách hàng mang đến, nàng cũng chỉ ra nhân lực rửa sạch mà thôi.

Nước sốt đã có sẵn, nhiều nhất là thịt bò kho, thêm chút muối, dược liệu và hương liệu.

Nói như thế nào, đều là kiếm lời to.

Nếu đã kiếm lời nhiều, còn muốn tham lam nữa, vậy thì không đúng.

Mộc Cẩm liếc hắn một cái, trên mặt ý cười sáng lạn, cười nói: "Ông chủ của các ngươi khách khí rồi! Tiệm thịt kho Mộc Ký chúng ta tiếp nhận. Chỉ là hai vị phải chờ một chút, thịt bò kho còn chưa kho, chờ kho xong còn phải một lúc lâu.”

Thấy Mộc Cẩm vui vẻđáp ứng, hai người Điền lão gia phái tới đều thở phào một hơi.

Vì thế, cả hai người đều nói: "không vội, không vội..”, hai người bọn họ vẫn như hôm qua mà làm, chia ra trở về trong huyện là tốt rồi.

Mộc Cẩm gật đầu.

Lúc này Lăng Hư hạ giọng nói với Mộc Cẩm, "Cô nương yên tâm, món thịt cừu và món thịt lợn ta và Lăng Không đã bỏ vào nồi một canh giờ rồi. Chờ cô nương đến thêm chút nguyên liệu là được.”

Mộc Cẩm khen bọn họ làm tốt.

Lúc này, vị đại thúc trung niên vẫn đứng một bên nhìn Mộc Cẩm bàn chuyện làm ăn kia thấy việc làm ăn của Mộc Cẩm cũng bàn xong, từ đang kinh ngạc mà hoàn hồn lại.

Khóe môi nhếch lên, tiến lên một bước nhìn Mộc Cẩm cười nói: "Tiểu cô nương, các ngươi Thương lượng xong rồi, đến lượt ta phải không?"

Mộc Cẩm nở nụ cười, vội hỏi: "Đại thúc rất lạ mắt, đây là lần đầu tiên đến cửa hàng đồ kho Mộc Ký chúng ta mua đồ kho phải không?"



“Đây là lần đầu tiên tới cửa hàng đồ kho Mộc Ký mua đồ kho, nhưng lão phu ăn đồ kho nhà ngươi đã ăn nhiều lần rồi.”

Mộc Cẩm nhìn cách hắn ăn mặc, biết gia cảnh hắn sẽ không kém.

Hắn nói ăn món kho nhà nàng đã ăn qua mấy lần, không phải ăn ở quán mì nhà Hoàng Tam Nương, thì là ăn ở quán Hảo Vị của Điền lão gia trên trấn.

“Lão phu cũng là từ chưởng quầy Hảo Vị Quán biết được cửa hàng kho của cô nương, liền tìm tới.”

Nếu người ta tự mình tìm được cửa hàng đồ kho nhà nàng, đó chính là thật lòng thích đồ kho nhà nàng làm.

Ý cười trên mặt Mộc Cẩm càng sâu, lời nói cũng dễ nghe, nam tử trung niên kia cũng cười càng thư thái.

"Đúng rồi, lão phu hôm nay thừa dịp sáng sớm đến, là muốn tìm tiểu cô nương định đặt chút ít món kho, nhà ta thứ tử hai ngày sau muốn đính hôn, trong nhà muốn đặt mua mười mấy bàn tiệc."

Mộc Cẩm lại đúng lúc nói vài câu cát tường chúc mừng hắn, sau đó mới hỏi hắn cần đặt món kho nào.

Hai ngày sau nếu muốn, đến lúc đó hàng tươi chuẩn bị nhiều một chút là tốt rồi.

Trung niên nam tử nghe xong Mộc Cẩm lời chúc mừng càng cao hứng, liền nói ngay: "Lão phu muốn đặt mười sáu cái móng lợn kho, càng lớn càng tốt. Tai lợn kho cũng muốn mười cân, thịt cừu kho đến hai mươi cân, nội tạng cừu và lợn ỗi thứ mười cân..."

Mộc Cẩm liền nhanh chóng đến quầy lấy giấy bút ra ghi lại món kho mà người đàn ông trung niên cần, sau đó nói lại với người đàn ông trung niên một lần nữa.

Mèo không ăn cá

“Đúng đúng đúng, không sai. " Người đàn ông trung niên cười híp mắt gật đầu, lại hỏi:" Cần trả trước bao nhiêu tiền đặt cọc?”

Mộc Cẩm tính toán, vị đại thúc trung niên này đặt những món kho kia cũng không tính là quá đắt, mặc dù phân lượng nhìn đủ, cũng chỉ có thịt cừu kho là đắt nhất.

Tổng cộng cũng chỉ khoảng hai lượng bạc.

Đính hôn cứ dựa theo 20% mà thu.

“Ngài trả trước bốn trăm văn tiền là được.”

Người đàn ông trung niên sảng khoái trả bốn trăm đồng tiền đặt cọc.

Mộc Cẩm cùng hắn ước định sáng sớm hôm sau tới lấy món kho đã làm xong. Người đàn ông trung niên hài lòng rời đi.

"Mộc cô nương, ngài không lo lắng vị khách kia đã định xong rồi lại không cần nữa sao?" 

lúc này người trẻ tuổi lớn tuổi hơn do Điền lão gia phái  tới đùa giỡn hỏi.

Mộc Cẩm cười.

“Không lo lắng. Nếu vị khách kia không cần, ta sẽ chia nhiều cho đông gia các ngươi.”

“Cái này cũng phải! "Người trẻ tuổi kia nghiêm túc gật đầu.

Ông chủ bọn họ mấy ngày nay làm ăn tốt như vậy, thanh danh món kho tươi ngon như vậy đã truyền ra ngoài.



Bao nhiêu người làm ăn đến hỏi thăm bí mật món kho a?

Cũng chính là ông chủ bọn họ phòng bị chặt chẽ, mới giấu diếm gắt gao......

Bận rộn cả buổi sáng, món kho rốt cục cũng làm xong toàn bộ.

Hai người trẻ tuổi Điền lão gia phái tới đều cảm thấy mỹ mãn mang theo món kho rời khỏi cửa hàng.

Lăng Không mang theo món kho đưa cho Hoàng Tam Nương, Lăng Hư cũng mang theo món kho đưa đến quán Hảo Vị trên trấn Điền lão gia.

Sau khi thanh nhàn, Mộc Cẩm nhìn trong tủ quầy lại có thêm mười mấy lượng bạc, cười đến sáng lạn.

Trong đó có tiền nàng cố ý đặt ở quầy thanh toán hàng tươi sống cho Lăng gia huynh đệ, còn có tiền hôm qua Lăng gia huynh đệ đưa tới quán ăn ngon gà kho vịt kho.

Ngày mai mua hàng tươi sống không cần nhiều tiền như vậy, Mộc Cẩm đã đem mười lượng bạc vụn thu vào trong vòng ngọc không gian.

Chờ Lăng gia huynh đệ trở về, hai người tổng cộng lại mang về hơn hai lượng bạc.

Mộc Cẩm vẫn để trong ngăn kéo trong quầy.

Hôm nay nàng dự định trở về trong thôn sớm một chút, ước hẹn với trưởng thôn thu mua rễ cỏ tranh, cũng nên đi thu.

Sau khi dặn dò Lăng gia huynh đệ một phen, Mộc Cẩm dự định mang theo các đệ đệ trở về Mộc gia thôn, chưởng quỹ Hảo Vị Thực Quán lại vội vàng tới.

Nghe hắn thở hổn hển, trên đường hẳn là chạy tới.

Mộc cô nương, sao hôm nay không có gà kho và vịt kho?

Thở hổn hển hỏi xong một câu này, lại ai oán nhìn Lăng Hư một cái, "Lăng Hư tiểu ca chân dài bước cũng quá nhanh, ta nhớ tới hôm nay không có đưa gà kho vịt kho tới sau, ta gọi ngươi ngươi đã đi xa rồi..."

Lăng Hư vội cười nhận lỗi.

Chưởng quỹ quán Hảo Vị vội xua tay, nói là mình già rồi vô dụng

Lăng Hư lại đỏ mặt xin lỗi Mộc Cẩm, đều tại hắn quên mua gà vịt...... Mộc Cẩm xua tay.

Hôm nay cô cũng không muốn làm gà kho và vịt kho.

Gà kho vịt kho vừa mới làm, thanh danh còn chưa đánh ra đâu.

Hiện tại cũng rất tốt a.

Chưởng quầy quán ăn ngon tự mình chạy tới đòi gà kho vịt kho, chứng tỏ gà kho vịt kho bán cũng rất tốt.

Nhưng Mộc Cẩm vẫn giải thích trước một phen.

“Làm phiền chưởng quỹ đích thân chạy tới một chuyến, hôm nay đúng là không làm gà kho vịt kho, hôm qua làm cũng không phải cố ý làm, cũng là trùng hợp.”

Sau đó lại nghe ngóng nói: "Chưởng quầy hôm nay tự mình đi một chuyến, là gà kho vịt khokia bán tốt không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv