Bàn tay Kha Duẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của người phụ nữ, môi vẫn kề sát cổ của cô, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ, hôn mút đủ kiểu, kết hợp với những ngón tay thon dài trượt nhẹ nhàng dọc từ trên môi cô xuống cổ, chạm vào bàn tay đang cố trấn thủ trước cổ áo.
- Vợ à, anh cũng muốn uống sữa.
Hắn vừa rót câu đầy ái muội này vào tai cô thì ngay lập tức chiếm lấy đôi môi đỏ mọng đang run nhè nhẹ kia, hòng để cô không còn cách nào khước từ, nụ hôn từ từ như chuồn chuồn vờn trên mặt nước đến cuồng nhiệt dần, chiếc lưỡi linh hoạt ướt át đảo một vòng bên ngoài sau đó rất nhanh đã len lỏi vào trong khoang miệng cô. Môi lưỡi của hai người cứ như vậy mà quấn quýt vào nhau.
Nụ hôn ướt át cuồng nhiệt đã sớm làm cho cơ thể Tống Diên trở nên rạo rực, đáp lại rất thuần thục. Tay cũng đã bỏ ra khỏi cổ áo, còn giúp người đàn ông cởi từng cúc áo còn lại ra.
- Ưm....Ưm.....
Tiếng rên khẽ từ cổ họng của Tống Diên như liều thuốc kích thích hơn đối với Kha Duẫn. Hắn giựt bỏ chiếc áo ngực vướng víu kia, bàn tay chai sạn nóng như lửa bắt đầu xoa nắn cặp tuyết lê căng tròn, ngón tay vân vê nhụy hoa sớm đã căng cứng, vắt nhẹ một cái từng giọt sữa trắng tinh trào ra. Hắn nhả đôi môi đã ướt át của cô ra, hôn dọc xuống cổ của cô, vừa tận hưởng âm thanh đầy khoái cảm từ họng cô bật ra vừa lưu lại những dấu vết khắp vùng cổ hắn hôn xuống.
- Tiểu yêu tinh, mới đó đã gấp vậy sao?
Hai tay Tống Diên đã không tự chủ được ôm chặt hắn, còn cố giữ hắn hôn thật sâu vào da thịt mình.
- Ưm....Duẫn....
Hắn lại tiếp tục hôn xuống rãnh ngực quyến rũ kia, vừa hôn vừa dùng lưỡi di chuyển nhẹ nhàng đến tìm giọt sữa trắng tinh, mút lấy nhũ hoa đang dâng từng giọt sữa ngọt ngào, như một đứa trẻ với vẻ mặt thích thú hài lòng.
Cảm giác hưng phấn đến từng tế bào, Tống Diên sắp không chịu nổi sự kích thích này nữa. Cô khó khăn van xin
- Ưm....Duẫn...em muốn....xin anh....
Nhưng hắn đâu dễ dàng để cô toại nguyện như vậy. Tiếp tục trêu đùa từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể cô, khiến cô khóc lóc van xin không ngừng.
- Nói anh nghe, em muốn gì nào?
- Ưm...ân...muốn anh....làm em....ưm....
Hơi thở của cả hai người đã trở nên gấp gáp, nóng rực. Động tác cũng càng lúc càng khẩn trương và vội vã hơn.
Kha Duẫn cười hài lòng, hôn dọc xuống bụng phẳng lì của cô. Vì cô đã sớm tự cởi hết quần áo trên người nên hắn không cần tốn công thực hiện bước này nữa, trực tiếp tách hai chân cô ra, những ngón tay không an phận lại lần mò theo đùi cô vào thám hiểm u cốc bên trong.
- Đúng là hư thật đấy. Chưa gì đã ướt thế này rồi....
Vừa nói hắn vừa đưa lần lượt từng ngón tay thon dài vào trong cửa hang chật hẹp ẩm ướt kia. Nghe những âm thanh rên rỉ yêu kiều quen thuộc.
- Duẫn...Duẫn...xin anh...ưm...mau cho....
Hắn nhếch môi cười mờ ám, lần lượt rút từng ngón tay ra đã đã dính đầy xuân dịch ra, đưa lên miệng mút sạch, động tác đúng là kích thích vô cùng. Tiếp theo mới là một trò tra tấn cô, hắn tách hai chân cô ra rộng hơn, từ từ ám mặt đến gần cái động đầy xuân dịch....
Trong căn phòng nóng rực vì hơi thở gấp gáp của nam nữ hòa quyện vào nhau, khung cảnh đầy ái muội....
----------------------------
Chưa bao giờ Hạ Viên Anh và Kha Chấn Đông lại thấy lo lắng đến vậy. Mặc dù đã đứng trước truyền thông và Khải Hoàn không biêt trên dưới hàng chục lần rồi, nhưng đấy là với thân phận của người đã chết, còn bây giờ lần đầu tiên xuất hiện với thân phận thật nên cả hai đều thấy bồn chồn lo lắng.
Không chỉ là chuẩn bị những bộ quần áo chỉnh tề, toát lên khí chất mà còn là chuẩn bị một tinh thần thoải mái sẵn sàng.
Tài xế đã an toàn đưa hai người đến tòa nhà của Khải Hoàn.
Phóng viên, nhà báo của các đài truyền hình, các tạp chí lớn đều đã vây kín cả tòa nhà rồi. Vừa thấy xe của Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh, tất cả như ong vỡ tổ chạy ào đến vây quanh, đợi họ xuống xe là đặt câu hỏi không ngừng, đèn flash nháy liên tục, micro lẫn máy ảnh đưa lên rất nhiều.
Nhưng lực lượng cảnh vệ của Khải Hoàn cũng không phải chỉ nhận lương ngồi không, trong tích tắc đã có thể ngăn đám phóng viên ra hai bên để mở đường cho Kha lão gia và phu nhân.
Hội trường họp báo đã được chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tất cả đều đã có mặt. Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh được thư ký Narry và cảnh vệ hộ tống vào chỗ ngồi rất thuận lợi. Bây giờ chỉ còn đợi Kha Duẫn vào để bắt đầu buổi họp báo nữa thôi.
......................................
Đã lâu rồi Vân Phong Điện không được nghe tiếng đàn quen thuộc của nữ chủ nhân nữa. Hôm nay cả biệt thự mới lại được đắm chìm trong tiếng đàn du dương say mê lòng người.
Mười ngón tay thon dài của Tống Diên di chuyển lên xuống nhẹ nhàng trên dãy phím trắng đen tạo nên một bản nhạc đầy cảm xúc được gợi gắm trong từng nốt nhạc.
Bên cạnh cây đàn là cái nôi của tiểu Lạc Lạc, công chúa nhỏ rất thích thú cảm nhận bản nhạc do mẹ đánh lên, nhìn mẹ cười không ngừng. Có lẽ trong tương lai sẽ trở thành một thiên tài âm nhạc giống như cô.
Tống Diên vừa đánh đàn vừa nhìn con gái, cười dịu dàng và ấm áp. Rồi lại đánh tiếp một đoạn, cô nhìn lên tin tức đang trực tiếp trên tivi.
Kha Duẫn đứng trên bục đã chính thức tuyên bố với Khải Hoàn và cả truyền thông thân phận thật sự của Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh hiện tại. Còn có minh chứng là mộ của cha mẹ ruột đã mất của hắn.
- Cho dù họ không phải cha mẹ ruột của tôi, không phải người từng thừa kế thật của Khải Hoàn. Nhưng họ là người đã nuôi dạy tôi, là cha mẹ mà tôi rất kính trọng. Hôm nay tôi lần nữa đính chính lại sự thật này chỉ là muốn khôi phục lại thân phận cho cha mẹ tôi. Cả cha mẹ đã sinh ra tôi và cha mẹ đã nuôi tôi.
Tin tức này trước đây vẫn chỉ là nghi vấn của mọi người mà bây giờ được đính chính công khai như vậy đã trở thành mục tiêu của rất nhiều phóng viên. Chỉ sau đó vài phút đã lên trang nhất của rất nhiều tạp chí.
Tống Diên mỉm cười chúc mừng cho cả gia đình, cô nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của Kha Duẫn khi có thể nói hết những điều này với cả thế giới, lẫn sự xúc động nghẹn ngào của Kha Chấn Bằng và Mã Uyển Chi. Có lẽ bây giờ Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh trên trời đã có thể mỉm cười rồi.
Sự tĩnh lặng của Tống Diên cùng bản nhạc của mình bị phá vỡ bởi tiếng của dì Dung
- Thiếu phu nhân, Sa tiểu thư đến tìm....
Nhưng bà chưa kịp nói hết và Tống Diên cũng chưa kịp trả lời thì Sa Tử Đình đã chạy vào, hí hửng đứng trước nôi của tiểu Lạc Lạc vẫy vẫy tay.
- Tiểu Lạc Lạc, mẹ nuôi đến thăm con này.
Tống Diên đóng phím đàn lại, lắc đầu nhìn cô bạn thân của mình, đồng thời dặn dì Dung mang nước lên.
- Cậu lại đến bắt cóc tiểu Lạc Lạc à?
Không biết đã bao nhiêu lần cô gái này giấu cô ôm con gái cô đi khắp Thượng Hải rồi, mỗi lần nhớ đến lại toát mồ hôi lạnh.
Sa Tử Đình sau khi chào hỏi tiểu công chúa xong thì khuôn mặt có chút luyến tiếc quay lại nhìn Tống Diên.
- Là đến tạm biệt đấy!
....................................
Cuộc họp báo đã kết thúc, bây giờ Kha Duẫn chỉ còn việc ngồi theo dõi ảnh hưởng của chuyện này đến giá cổ phiếu của Khải Hoàn mà thôi.
Khi hắn vừa vào phòng làm việc cùng Huấn Dịch thì bất ngờ thấy Tống Khiết đã ngồi đợi sẵn trong phòng, hình như Huấn Dịch chưa kịp báo với hắn.
Thấy Kha Duẫn đi vào, Tống Khiết cười cười bước đến, không biết có phải lời khen thật hay không nữa. Nhưng chắc không phải rồi.
- Hôm nay cậu oách thật đấy! Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu làm được một việc giống con người từ khi biết cậu đấy.
Kha Duẫn cũng đã quen với kiểu nói đểu này của anh rồi nên chẳng thèm chấp làm gì, đưa mấy tập văn kiện cho Huấn Dịch bảo cậu ta đi gửi rồi lạnh lùng hỏi.
- Anh đến đây chắc không phải để nói nhảm chứ?
Tống Khiết lại cười lớn, sau đó mới nghiêm túc vào vấn đề.
- Tôi đến là muốn nói với cậu về Tống thị.
Nghe anh nói vậy, Kha Duẫn mới kinh ngạc nhìn, như đang đợi anh giải thích rõ hơn.
- Hiện tại Tống thị đang sáp nhập với Lệ Thanh. Nhưng tôi muốn đưa Tống thị về vị trí ban đầu, để lại cho Diên Diên và như vậy cũng có nghĩa là cậu sẽ giúp nó điều hành, đem Tống thị sáp nhập vào Khải Hoàn một lần nữa. Cậu thấy thế nào?
Tin này đối với Kha Duẫn đúng là có chút bất ngờ. Hắn trầm ngâm một lúc mới nói ra suy nghĩ của mình.
- Sáp nhập Tống thị vào Khải Hoàn là sai lầm lớn nhất từ trước đến nay của tôi đấy. Nếu Tống thị là của tiểu Diên thì tôi sẽ để cô ấy quyết định. Nhưng mà, tôi có thể hỏi lí do không?
Tống Khiết cười cười nhìn hắn, nửa thật nửa đùa nói.
- Yên tâm đi tôi không phải mắc bệnh sắp chết nên lập di chúc đâu. Là của hồi môn cho tiểu Diên xuất giá đấy! Chẳng lẽ đường đường là thiên kim tiểu thư của Tống gia mà tay không gả vào nhà cậu à?
Nghe vậy, Kha Duẫn mới gật đầu đồng ý.
Vấn đề vừa được thống nhất thì kết quả về giá cổ phiếu của Khải Hoàn đã được công bố. Xem xong tin này, Tống Khiết lại lần nữa không biết thật lòng hay không đây.
- Chúc mừng cậu!
......................................
Tống Diên nhìn Sa Tử Đình với một ánh mắt nghi hoặc.
- Tớ đã nghe Duẫn nói về việc Kha Luân chuẩn bị nhậm chức Tổng giám đốc Khải Hoàn nên phải ra nước ngoài học tập một thời gian. Không nghĩ là cậu cũng sẽ đi theo luôn đấy! Sa Tử Đình, cậu đúng là....
Sợ Tống Diên sẽ nghĩ rằng mình bỏ nhà theo trai nên Sa Tử Đình lập tức đưa ra lời biện minh.
- Này, cậu đừng nghĩ linh tinh nhé! Tớ cũng là vì muốn trở thành người thừa kế sáng giá của Kim Sa nên mới muốn đi học hỏi thêm thôi.
Nhưng cách trả lời của Tống Diên lại chính là một nụ cười bí hiểm đầy ngờ vực mà vẫn gật đầu
- Tớ tạm tin cậu vậy! Chúc cậu sớm đạt được mục tiêu, sinh một đội bóng chày rồi mới lên xe hoa.
Sa Tử Đình tưởng rằng cô đang nghiêm túc, nhưng đến câu sau thì thật sự muốn nổi đóa..
- Này, Tống Diên! Cậu còn dám nghĩ xấu cho tớ?
Tiếng cười đùa của hai cô gái nhanh chóng bao phủ cả căn phòng tĩnh lặng, trở thành niềm vui chung cho cả tiểu Lạc Lạc đang nằm trong nôi.
----------------------------------
Kha Duẫn về đến Vân Phong Điện vẫn như thói quen mỗi ngày là vào bếp tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Nhìn thấy Tống Diên đang bận bịu trong bếp, hắn ra hiệu cho dì Dung và những người làm khác không làm kinh động đến cô, đồng thời đưa cặp xách cho dì Dung rồi cẩn thận đi vào trong bếp. Tống Diên vẫn không biết hắn đã đứng phía sau, cô vừa nêm nếm gia vị vào canh vừa hỏi ý của dì Dung.
- Dì Dung, thử giúp cháu xem vừa chưa ạ!
Nhưng không nghe dì Dung trả lời, cô tưởng bà không để ý nên quay đầu tìm. Ngay lúc cô vừa xoáy người thì một vòng tay quen thuộc đã ôm ngang eo của cô, cũng vừa đúng lúc cô nhìn trực tiếp thấy người đang ôm mình từ phía sau.
- Duẫn, hôm nay anh về sớm vậy?
Kha Duẫn cười dịu dàng nhìn cô, đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ.
- Anh về sớm để được ngắm khung cảnh đẹp như vậy.
Tống Diên bật cười vì những lời ngọt ngào của hắn, thật sự rất hạnh phúc. Nhưng tay cô vẫn còn cầm muỗng canh, suýt nữa làm đổ lên người hắn thì hắn đã nhanh hơn, ngậm hết thìa canh vào miệng.
- Không phải em đang muốn tìm dì Dung nếm thử sao? Anh giúp em nếm rồi đó.
Nhìn cái muỗng trống không, ánh mắt Tống Diên đầy hy vọng hỏi
- Thế nào? Có vừa miệng không?
Kha Duẫn gật đầu hài lòng. Phải công nhận là tài nấu ăn của cô càng lúc càng lên cao rồi. Hắn nhớ lại lần đầu tiên cô vì hắn mà học nấu ăn, lúc đó mặc dù là mới học nhưng đồ ăn cô làm vẫn rất ngon. Bây giờ thì chắc có thể mở nhà hàng rồi và hắn còn được ăn cơm cô nấu mỗi ngày nữa.
- Vừa miệng như em vậy đó!.
Mặt Tống Diên ngay lập tức biến sắc, đang định đánh hắn một cái thì tên này quả nhiên đoán được ý định của cô nên nhanh trí nịnh cô liền.
- Cho anh một miếng nữa đi.
Giống như một phản ứng tự nhiên khi được người khác chú ý đến thành quả của mình nên Tống Diên liền quên ngay câu trêu chọc của hắn. Hớn hở múc thêm một thìa canh đưa vào miệng hắn, lại còn cho hắn nếm hết từng món ăn cô đã làm xong.
Nhưng khi cho hắn nếm hết một lượt rồi cô mới nhớ ra gì đó, liền đẩy hắn ra.
- Anh lên tắm đi rồi xuống ăn cơm!
Đây là một câu đơn giản thường ngày nhưng vô cùng ấm áp của một người vợ. Nhưng Kha Duẫn lại không chịu đi, muốn cô lên cùng mình.
- Hôm nay em tắm cho anh được không vợ?
Tống Diên lắc đầu từ chối, cầm cái vá lên làm hung khí đe dọa.
- Em đếm từ một đến ba, anh mà không lên tắm thì tối nay ngủ sofa! Một....
- Vợ ơi khoan, anh đi liền!
Không dám để cô đếm đến ba, hắn đã vác chân lên cổ mà chạy lên lầu. Đây vẫn luôn là chiêu mà cô thường dùng để trị tên này, không phải là dọa đâu mà hắn đã từng bị phạt như vậy vài lần rồi nên mới sợ đến thế.
......................................
Đang ăn cơm được một lúc thì Kha Duẫn như nhớ tới một việc cần nói với Tống Diên, hoặc có thể là vẫn nhớ chỉ là đợi tới lúc mới nói thôi.
- Tiểu Diên, anh hai đã đến công ty gặp anh. Anh ấy muốn đưa Tống thị trở về vị trí ban đầu, tặng em làm của hồi môn, nhưng lại đề nghị anh sáp nhập Tống thị vào Khải Hoàn, thay em điều hành. Nhưng anh đã từ chối việc sáp nhập lần nữa, đó là của hồi môn của em nên anh hy vọng em có thể điều hành. Anh sẽ dạy em.....
Không biết có phải Tống Diên đã có quyết định trước rồi không, nên khi hắn còn chưa nói hết câu thì cô đã ngắt lời.
- Em không thể điều hành Tống thị đâu. Không phải trốn tránh mà em thật sự không có tài năng lãnh đạo hay kinh doanh. Chuyện này anh hai cũng đã nói với em rồi, và em đã có quyết định của mình. Em muốn đem đấu giá cho tổ chức từ thiện trẻ mồ côi. Nhưng không biết cha mẹ có giận em không.....
Kha Duẫn không nghĩ rằng cô lại có quyết định như vậy, nhưng dù là quyết định gì thì hắn vẫn sẽ ủng hộ cô.
- Đương nhiên là không rồi! Họ sẽ rất tự hào về em đấy. Đó là của hồi môn của em nên anh tôn trọng và ủng hộ quyết định của em.
Hắn còn nắm tay cô tạo động lực và nhìn cô với ánh mắt ủng hộ, khích lệ.
----------------------------------
Khải Hoàn vẫn luôn giữ vị trí dẫn đầu trong tất cả các bảng xếp hạng kinh doanh trong nước và thế giới, chẳng có đối thủ nào có thể vượt qua. Bên ngoài là một tổng tài cao cao tại thượng, đánh bại rất nhiều đối thủ bằng những thủ đoạn đáng sợ, còn là mẫu hình đàn ông lí tưởng trong mắt bao nhiêu cô gái, nhưng chỉ những người gần với hắn mới biết hắn sợ vợ như thế nào, mặc dù vẫn chưa tổ chức hôn lễ.
Đặc biệt là hôm nay, khi cả ba người Tôn Vưu, Uông Hịch và Kha Duẫn đang tụ họp trong club. Cùng uống rượu tán chúc mừng Kha Duẫn sắp bị giam, hai người kia còn lập lời thề không bao giờ kết hôn nữa.
- Cậu bảo không kết hôn nhưng hai tuần lại có tin chuẩn bị đính hôn? Uông thiếu, tớ thật sự không tin nổi cậu đâu!
Tôn Vưu vừa ăn một miếng táo vừa nói móc Uông Hịch.
Mà Uông Hịch cũng không chịu thua, liền đáp trả lại ngay.
- Vậy cậu tin chuyện tớ sẽ kết hôn sau bảy bảy bốn chín lần đính hôn thất bại à?
Hai người bọn họ đang ồn ào qua lại thì điện thoại của Kha Duẫn đổ chuông. Vì uống vài cốc rồi nên hắn có chút mơ màng lấy điện thoại ra, vừa bắt máy thì đã nhìn thấy Tống Diên đang mặc một bộ váy cưới và ngồi trong một tiệm váy cưới. Lúc này hắn giật mình tỉnh táo hẳn, mở to mắt chờ đợi sự chết chóc. Quả nhiên Tống Diên nở một nụ cười đe dọa.
- Duẫn, anh nhớ hôm nay là ngày gì không?
Kha Duẫn đã toát mồ hôi lạnh, hắn ngồi bật dậy, vội vàng tìm câu giải thích.
- Vợ à, em bình tĩnh! Anh....
Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì đã nghe Tống Diên nghiến răng hét to.
- Kha Duẫn, em cho anh năm phút, anh mà không có mặt ở đây thì em không gả nữa!
Câu này như một tuyên bố của tử thần, Kha Duẫn nhanh chóng đứng dậy.
- Vợ à, khoan khoan đã, anh sẽ đến ngay!
Hôm nay là ngày thử đồ cưới của hắn và cô, mà hắn bị hai tên này kéo đến đây đã quên mất. Hắn tức giận nghiến răng mắng hai người bạn tốt của mình.
- Hai cậu đúng là vừa làm được một việc tốt đấy! Tớ sẽ tính sổ với hai cậu sau.
Vừa nói xong thì hắn ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Uống Hịch còn nói lớn trêu hắn.
- Tớ cũng hy vọng cậu còn sống quay lại!
......................................
Váy cưới cho Tống Diên được thiết kế đặc biệt bởi nhà thiết kế Keren Craig của thương hiệu Marchesa. Vì Kha Duẫn đã mời bà đến đặc biệt thiết kế riêng cho cô dâu của hắn những chiếc váy cưới duy nhất.
Trong văn phòng riêng của Keren, chỉ có vài người vì đây là thiết kế riêng. Tống Diên vẫn còn đang rất tức giận, Sa Tử Đình bên cạnh thỉnh thoảng mới dám lựa lời khuyên lơn cô, Hạ Viên Anh cũng giận vì sự thiếu sót này của Kha Duẫn.
Mặc dù biết năm phút là không thể nhưng Tống Diên vẫn ngồi đếm đồng hồ, cô đã định bỏ về. Nhưng vừa đúng năm phút kết thúc, Kha Duẫn chạy gần như đứt hơi mở cửa xông vào, vừa thở hổn hển vừa nói.
- Vợ à, anh đến rồi. Em phải gả cho anh đấy!
Hạ Viên Anh và Sa Tử Đình không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cảnh này mà để phóng viên chụp được thì chắc lên trang nhất thôi.
Nhưng nhìn thấy hắn như vậy, lửa giận trong lòng Tống Diên cũng đã dập tắt. Cô cố nén cười, vờ làm mặt nghiêm túc nhắc.
- Coi như anh gặp may đấy!
------------------------------------------
Sau một thời gian dài chuẩn bị tỉ mỉ từng chút một, hôm nay cũng đã đến ngày trọng đại nhất của Kha Duẫn và Tống Diên, chính là ngày tổ chức hôn lễ của hai người.
Hôn lễ được tổ chức trong một nhà hàng hoàng gia, khách mời đến hàng trăm người từ các doanh nhân đến hoàng tộc, chính trị gia...bọn họ đến ngoài dự hôn lễ còn là nắm bắt cơ hội mở rộng kinh doanh.
Và đương nhiên không thể thiếu những người bạn của cô dâu, chú rể.
Hội trường lễ cưới được trang trí với tông màu chủ đạo là trắng và vàng kim. Ở giữa đặt một thánh giá lớn. Đặc biệt trên sân khấu còn có một cây đàn piano, chính là để Tống Diên được thể hiện tài năng cùng đam mê của mình.
Nghi thức hôn lễ đang diễn ra trước sự chứng kiến và chúc phúc của đông đảo khách mời cùng gia đình, bạn bè.
Tống Diên trong chiếc váy cưới đẹp đến động lòng người, vừa thanh tao vừa toát lên khí chất cao quý. Cô cười rất xinh, nhìn chú rể của mình với một ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Kha Duẫn nắm tay cô, cũng say đắm ngắm nhìn cô dâu của mình không rời mắt.
Hai người đứng cạnh nhau, cùng dơ tay đọc lời thề trước sự chứng giám của cha xứ.
- Anh Kha Duẫn, hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa. Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này.
- Em Tống Diên, hứa sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Em sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên anh mọi lúc khi anh cần. Em hứa sẽ một lòng hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em.
Sau khi đọc xong tuyên thể, hai người bắt đầu trao nhẫn cho nhau.
Nhìn nhẫn cưới đã được đeo vào tay đối phương, cả hai hạnh phúc trao nhau một nụ hôn lãng mạn, tiếng vỗ tay nồng nhiệt bên dưới vang khắp hội trường, gửi lời chúc phúc đến hai người.
Tiểu Lạc Lạc nằm trong nôi bên cạnh Hạ Viên Anh cũng cười rất vui vẻ.
Tống Diên vòng tay sau cổ Kha Duẫn, còn hắn ôm sau eo của cô. Cô nhìn hắn rất lâu, xúc động nói
- Lần này anh không được bỏ em một mình lại trong đêm tân hôn nữa đâu đấy!
Kha Duẫn trìu mến nhìn cô, hôn nhẹ lên trán cô, khảng khái trả lời.
- Tuân lệnh bà xã!.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, nhìn nhau say đắm mãn nguyện và hy vọng....
" Hỏi rằng liệu anh có đến muộn không? có quá muộn khi thổ lộ với em không? Anh đã đến sai thời điểm? Hay chúng ta bắt đầu đã đầy đau thương? Nếu được bắt đầu lại, chúng ta có chọn như vậy lần nữa không?
Chắc chắn là không! Chưa bao giờ là muộn, cũng chưa bao giờ là sai. Chúng ta từng yêu đến đau thương, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Nếu được chọn lại, em vẫn chọn yêu anh.
Nếu được chọn lại, anh vẫn đến tìm em.
Vì đó là anh, người em yêu.
Vì đó là em, người anh yêu hơn tất cả.
Cảm ơn anh vì đã đến.
Cảm ơn vì đã luôn đợi anh"
------------------------Hoàn chính văn------------------