Editor: May
Anh yêu em...”
Máy đêm thời gian, chỉ còn sáu giây.
“Sống thật tốt....”
Máy đếm thời gian, chỉ còn năm giây.
Tay Tống Thanh Xuân nắm cánh tay Tô Chi Niệm, run đặc biệt lợi hại, cô khóc đến giọng nói đều trở nên hơi khàn khàn: “Tô Chi Niệm, anh không thể như vậy, anh không thể bỏ em lại, chúng ta cùng nhảy xuống, cùng nhảy xuống, em cầu xin anh, Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, van cầu anh...”
Mặc kệ Tống Thanh Xuân cầu khẩn thế nào, môi Tô Chi Niệm vẫn là một tấc một tấc rời khỏi môi cô: “Đình Đình, có thể anh một tiếng ông xã không?”
Nếu nói, một năm tám tuổi kia, anh gặp gỡ cô, mộng tưởng là muốn tìm được cô.
Như vậy sau khi tìm được cô, giấc mộng của anh chính là tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.
Từ lúc còn nhỏ đến niên thiếu, lại từ niên thiếu đến thành niên, anh chờ gần hai mươi năm, sau khi dài đến bảy nghìn ngày đêm, cuối cùng anh cũng có thể cưới cô làm vợ, nhưng mà anh lại phải rời khỏi cô.
Thật ra cuộc đời này cũng không còn gì hối hận, nêu như là nhất định phải tìm một tiếc nuối, đó chính là không thể nghe thấy cô gọi anh một tiếng “Ông xã”.
Một câu cầu xin đơn giản, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc khóc đến hỏng mất, cô không thèm đếm xỉa đưa tay ra, chơi xấu nhốt chặt eo Tô Chi Niệm, cô biết rõ như vậy không giữ được anh, nhưng lại vẫn ngây ngốc giữ anh như vậy, nước mắt của cô bị đầu lay động được bay loạn thảm thương, gần như không khống chế được thét to: “Không! Không muốn!”
Phương Nhu đứng ở cửa sổ, nhìn một màn này, tiếng cười điên cuồng mà lại sắc bén, cười đến cuối cùng, chị ta chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm mặt trời sắp lặn về phía tây ngoài cửa sổ, trên mặt hiển hiện ra một cảm giác toàn bộ đều yên tĩnh.
Kết thúc, tất cả, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Cuộc đời bi kịch của cô, cuộc đời buồn cười của cô, cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Trời biết, nhiều năm trước cô liền nghĩ muốn chết, chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn chờ một lát.
Tất cả mọi người đều sợ chết, chỉ riêng cô là không sợ chết, bọn họ không biết, cô có bao nhiêu mong muốn ngày này đến sớm một chút, chỉ cần chết, cô liền giải thoát, thế giới này bẩn thỉu mà hắc ám, cô cũng không muốn ngốc nhiều thêm một phút, lưu lại thêm một giây, cô rất khẩn cấp vội vã muốn đi tìm người nhà của cô, bọn họ chờ cô quá lâu quá lâu, cô nhớ bọn họ quá dài quá dài...
Máy đếm thời gian, chỉ còn lại bốn giây.
Phương Nhu xuyên qua ánh mặt trời màu vàng chiếu vào nước biển màu xanh đậm, cô mơ hồ nhìn thấy ba cô, mẹ cô, em gái cô, còn có Tống Thừa... Người đàn ông tuấn nhã bị cô đẩy xuống lầu đó, người đàn ông duy nhất từng đối tốt với cô trên đời...
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi hơi nâng lên, trên mặt nở ra nụ cười ôn nhu tinh khiết.
Ba, mẹ, em gái, chúng ta một nhà ba người, cuối cùng sắp được sum họp... Các người biết không? Con đã báo thù thay các người... Còn có Tống Thừa, thực xin lỗi, em yêu anh...
Máy đếm thời gian, còn sót lại ba giây cuối cùng.
Phương Nhu thả trôi tất cả suy nghĩ, nhắm mắt lại, chờ tiếng phá hủy truyền tới.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên mi tâm của Tống Thanh Xuân, quay đầu nhìn về phía Phương Nhu.
Tống Thanh Xuân khóc rống thất thanh càng lợi hại, tuy rằng mắt cô đều bị nước mắt che kín tầm mắt, nhưng cô có thể cảm giác được, người đàn ông đã chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phương Nhu.
Cô biết, cái quay đầu này có nghĩa là... Biệt ly... Biệt ly này, không phải sinh ly, mà là tử biệt...
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân bởi vì tuyệt vọng, bỗng nhiên mất đi tiếng vang.