Editor: May
Tuy rằng không phải cô cố tình, nhưng cuối cùng cô lại ỷ vào yêu thích của anh, bắt nạt anh.
Hơn nữa còn là vì Đường Noãn - một người cô chán ghét nhất, ở dưới tình huống anh không biết chút gì, coi anh như công cụ...
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, trong lồng ngực càng ấm ức.
Lúc anh mua quà cho cô, đáy lòng nghĩ cái gì?
Anh nghe cô ở trong điện thoại, thân mật gọi anh là Chi Niệm như vậy, đáy lòng sẽ lại nghĩ cái gì?
Có phải anh rất vui vẻ hay không? Nhưng mà, nếu anh biết, những vui vẻ kia, thật ra chỉ là một tuồng diễn kịch của cô, anh sẽ thất vọng bao nhiêu?
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục đi suy đoán tâm tình của Tô Chi Niệm, cô cảm thấy ngực của mình ngột ngạt đến sắp không thở được.
“Sao vậy?” Tô Chi Niệm phát hiện được sự khác thường của cô, ngữ điệu trầm thấp ôn nhu hỏi.
Anh càng ôn nhu với như vậy, Tống Thanh Xuân liền càng hổ thẹn, đầu của cô càng cúi thấp hơn.
Giữa Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân, cách tấm ván gỗ, anh không có cách nào đụng chạm thân thể của cô, không biết đáy lòng cô nghĩ cái gì.
Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu tóc của cô một lát, sau đó tầm mắt liền rơi ở trên đống quà tặng bày ra trước mặt cô.
Là những món quà này không khiến cho cô vui vẻ sao? Hình như sau khi nhìn thấy những món quà này, cô mới biến thành bộ dáng như vậy...
“Không thích những món quà này à?” Ngữ điệu của Tô Chi Niệm càng trở nên mềm mại hơn.
Không biết có phải là do mang thai không, mấy ngày này cảm xúc của Tống Thanh Xuân nhấp nhô dao động đặc biệt lớn, cô không phải người quá cảm tính, nhưng khi nghe được tiếng nói kiên nhẫn che chở như vậy của Tô Chi Niệm, nước mắt liền không chịu khống chế tách tách rơi xuống.
Tô Chi Niệm bỗng chốc liền trở nên luống cuống, phục vụ đúng lúc đẩy cửa ra, đi vào bưng cơm lên, anh không nói lời nào liền chỉ quà tặng trên cả bàn, mở miệng phân phó: “Kéo toàn bộ đồ này xuống ném đi.”
Phục vụ bỗng chốc ngây ngẩn, lập tức gật đầu, đặt dĩa ở trên một cái bàn dài gần sát vách tường, nhanh chóng đi lên trước, đi thanh lý những món quà kia.
Phục vụ còn không chưa đụng đến những hộp quà tinh xảo kia, Tống Thanh Xuân liền mãnh liệt lắc đầu.
Phản ứng kịch liệt của cô, khiến cho phục vụ dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, giơ tay lên, vẫy vẫy, phục vụ biết điều lui về, lúc này Tô Chi Niệm mới đá ghế dựa phía sau ra, đứng lên, vòng qua bàn, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, trực tiếp xoay ghế dựa của cô một vòng, sau đó liền ngồi xổm ở trước mặt của cô, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt còn đang rơi nước mắt của cô, khẽ thở dài một hơi, giơ tay lên, giúp cô lau nước mắt: “Rốt cuộc là làm sao?”
Rõ ràng là cô có lỗi với anh, kết quả còn để cho anh tới dỗ cô, trong khoảng thời gian ngắn, Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình quả thực là lập dị không thể nói được, cô chậm chạp trốn tránh ra sau một chút, tránh khỏi tay lau nước mắt của anh, cúi đầu, mím chặt môi một chút, liền dùng ngữ điệu rầu rĩ mở miệng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Đang yên lành nói thật sự lỗi với anh làm gì? Tô Chi Niệm có chút không rõ nguyên do nhìn Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm nhất định là đang đợi mình tiếp tục mở miệng, chỉ là cô có chút sợ, sợ anh biết cô lợi dụng anh, không vui vẻ, thất vọng với cô.
Cô đã làm sai, có lỗi với anh, cô không nên giấu anh nữa, càng huống chi, anh thân là đương sự, có quyền biết chân tướng sự tình, cô cũng nên phải chân tâm thật ý nhận lỗi với anh...
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân liền giương mắt, đối diện tầm mắt của Tô Chi Niệm.