Editor: May
Anh luôn như vậy, mặc kệ một giây trước dùng âm điệu nhạt nhẽo đến không có bất kỳ tình cảm nào với người khác, một giây sau lúc nói với cô, sẽ luôn có thể cắt đổi thành âm thanh thâm thấp dịu dàng nhất.
Tâm Tống Thanh Xuân đột nhiên trở nên mềm mại xuống, uất ức trong tim bị rửa sạch đi rất nhiều, cô cầm điện thoại di động, ngữ điệu dịu dàng nói: “Tô Chi Niệm, đêm nay anh đi làm việc của anh đi, em không có việc gì...”
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại, trầm mặc không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ độ thật giả trong lời nói của cô.
“... Em thật không có việc gì, em chỉ là bị công việc hôm nay làm đến có chút phiền.” Tống Thanh Xuân vì để cho Tô Chi Niệm tin tưởng chính mình, nỗ lực khiến cho ngữ điệu trở nên phẫn hận một chút, lầu bầu lẩm bẩm nói với Tô Chi Niệm: “Mỗi ngày đối diện với đủ loại đủ kiểu tin tức, em đều sắp phiền chết, hơn nữa anh biết không? Nội dung tin tức, đều là những thứ kia, còn muốn làm lớn ra một chút...”
Tô Chi Niệm biết tâm tư Tống Thanh Xuân đơn giản, thỉnh thoảng khi cô huyên thuyên nói một chuyện, chính là đáy lòng thật sự tại ngột ngạt vì chuyện này, anh nghe cô lầm bầm, không có chút xíu thiếu kiên nhẫn, lặng yên không một tiếng động ấn cúp điện thoại bàn, cũng không sốt ruột đi phê duyệt văn kiện nữa, biểu tình chuyên chú nghiêm túc hơn bất kỳ cuộc họp nào.
Mặt trời chiều ngoài cửa sổ đang là thời khắc đẹp nhất, đều nhuộm cả thành phố thành một màu đỏ.
Tô Chi Niệm dựa vào trên ghế làm việc, nghe cô một câu lại một câu, đều không có bất kỳ từ oán trách lặp lại nào, mặt mày trở nên ôn nhuận lên.
Rất nhiều năm trước, lúc anh và cô cùng vào lớp mười hai, cũng là như vậy, cô ở trong trường học, náo với bạn học một chút xích mích, sau khi về nhà, liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng ngủ của anh ra, quăng cặp sách lên trên giường anh, liền ngồi xổm ở trước mặt anh, vừa chỉ huy anh rót nước, vừa bắt đầu nói với anh đối phương không tốt.
Thẳng thắn mà nói, anh là thật không hiểu nổi, sao nữ sinh nhỏ lại sẽ có nhiều ân ân oán oán như vậy, anh cũng không hiểu đối phương có phải là đoạt danh tiếng của cô không, cô có cần tức giận như vậy sao?
Nhưng trong một năm lớp mười hai kia, thời gian anh thích nhất, chính là cô nói lầm bầm với anh như hiện tại.
Bởi vì, chỉ có một người trở thành sự tồn tại tin tưởng của một người khác, mới có thể sẽ không kiêng nể gì nói ra toàn bộ oán trách nơi đáy lòng mình.
Tống Thanh Xuân bên kia điện thoại, oán trách xong rồi, cuối cùng còn nhân tiện oán trách nói một câu: “Ai nha, không nói với anh nữa, nói với anh thì anh cũng không hiểu, sao đại BOSS sẽ hiểu thống khổ của viên chức nhỏ chứ?”
“Không muốn làm viên chức nhỏ? Vậy chúng ta liền làm đại BOSS đi...” Tô Chi Niệm không tiếng động nghe Tống Thanh Xuân nói lâu như vậy, giọng nói trầm thấp mở miệng.
“Đại BOSS? Xí nghiệp Tô thị hay là xí nghiệp Tống thị? Anh cũng không phải không biết em chỉ cảm thấy hứng thú với nữ dẫn chương trình, chẳng lẽ anh bảo cho em làm đại BOSS TW sao?”
“Được đó...”
Tống Thanh Xuân thật chỉ là thuận miệng đáy một câu như vậy, lại không nghĩ rằng đổi lấy lại là một câu “Được đó” không chậm trễ chút nào của Tô Chi Niệm.
Cô bỗng chốc liền sững sờ ở đầu bên kia điện thoại.
Tô Chi Niệm là vì an ủi cô, mới đáp ứng thẳng thắn như vậy đi? Nhưng cho dù là an ủi, lại vẫn hung hăng xúc động trái tim thiếu nữ của cô.
Qua một hồi lâu, Tống Thanh Xuân mới cười tít mắt nói: “Được, không náo...”
“Đình Đình...” Ngữ khí Tô Chi Niệm đạm đạm cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân ngừng một chút, nghe thấy Tô Chi Niệm, vẫn là dùng loại ngữ khí lành lạnh kia, nói: “... Anh không náo.”