Editor: May
Nhờ vào ánh đèn đường mờ vàng, ngũ quan Tống Thanh Xuân trở nên đặc biệt mềm mại ấm áp, mặt mày Tần Dĩ Nam hơi lóe lên một cái, có thể là do bởi vì buổi tối lúc ăn cơm, hơi uống một chút rượu; cũng có thể là do anh ôm tư tâm, muốn đi dò xét cô, anh bỗng nhiên hơi hơi cúi đầu, tiến sát mặt của cô.
Hành động như vậy của anh, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn.
Chưa tới hai mươi ngày nữa, cô sẽ phải gả cho anh... Hiện tại cô là vị hôn thê của anh, chính miệng cô nói, chỉ cần kết hôn, cô sẽ không đề xuất ly hôn, lại không nói đến Tần Dĩ Nam có tính toán sống cả đời với cô hay không, dù tương lai Tần Dĩ Nam sẽ đề xuất ly hôn với cô, nhưng bọn họ kết hôn, cô sẽ luôn phải làm hết bổn phận mà một người vợ nên làm...
Ví dụ... Hôn môi, lên giường, còn có sinh con...
Tần Dĩ Nam kết hôn với cô, vốn đã chịu ủy khuất, cô cũng không thể còn ích kỷ không làm hết nghĩa vụ của một người vợ chứ?
Theo Tần Dĩ Nam tới gần, trong đầu Tống Thanh Xuân thoáng hiện qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn chậm rãi rủ mí mắt xuống.
Cô rõ ràng cảm giác được hơi thở của Tần Dĩ Nam cách mình càng ngày càng gần, cô cũng trở nên càng lúc càng khẩn trương theo, một cổ cảm giác bài xích trong cơ thể khiến cho cô bất giác muốn né tránh, cô nỗ lực khống chế chính mình không nên cử động, nhưng vào lúc môi Tần Dĩ Nam sắp chạm vào môi cô, cô vẫn nhẹ nhàng chuyển đầu đi.
Cô hiểu những đạo lý đó, nhưng cô không làm được... Dù người đàn ông đó, không có chút quan hệ nào với cô, cô có thể kết hôn với một người đàn ông khác, nhưng cô lại không thể thân mật với một người đàn ông khác được...
Làn môi Tần Dĩ Nam rơi xuống khoảng không.
Không khí bên trong xe bỗng chốc trở nên hơi ngưng trệ.
Tống Thanh Xuân có chút không biết phải làm sao, tay nắm chặt túi xách, sau khi cô giãy giụa thật lâu, đang lúc chuẩn bị nói tiếng “Thực xin lỗi” với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam lại bỗng nhiên lại tiến về phía trước, tiến đến bên tai cô, nhìn cẩn thận một lát, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng cọ xát ở phía trên, ngữ khí mang theo một chút bất đắc dĩ: “Em ăn như thế nào vậy, lại ăn tới bên tai, vừa rồi anh nhìn hồi lâu, còn cho rằng là cái gì chứ?”
Tống Thanh Xuân có ngốc cũng biết, Tần Dĩ Nam đây là đang giải vây, đáy lòng cô không phải không cảm kích, nhưng trên mặt lại vẫn giả vờ ra bộ dáng tin là thật, bĩu môi, bày ra một bộ dáng không cao hứng với lời nói của anh.
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng cười hai tiếng, đưa tay ra vỗ đầu cô, kéo thân thể về đến trên ghế lái: “Được rồi, không còn sớm, thân thể em không thoải mái, nhanh đi về tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”
“Anh Dĩ Nam, gặp lại sau.” Cởi giây nịt an toàn ra, xuống xe, lắc lắc tay với Tần Dĩ Nam, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam nói “gặp lại sau”, cô mới đóng cửa xe lại, xoay người, đi vào cửa nhà họ Tống.
Tần Dĩ Nam ngồi ở trong xe, luôn nhìn đến khi đèn phòng ngủ của Tống Thanh Xuân sáng lên, mới chuyển tay lái, rời đi.
...
Xe ngừng ở cửa nhà họ Tống mười mấy phút, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân đều không có chú ý đến, bên cạnh cây trước mặt, đứng một người.
...
Vào xế chiều hôm nay, bởi vì cần gửi email, Đường Noãn mới đăng nhập vào QQ đã lâu không dùng.
Bắn ra rất nhiều khung tán gẫu, Đường Noãn quét qua một lần, lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi QQ, nhìn thấy có người nhắc đến tên của mình ở trong đám bạn đại học.
Cô thuần túy là bởi vì buồn bực, đi nhìn nội dung, sau đó liền nhìn thấy một câu: “Tôi luôn cho rằng Tần Dĩ Nam sẽ lấy Đường Noãn chứ“.