Editor: May
-- Thật sự rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không coi cô thành cô ấy nữa...
Lông mi của Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng run rẩy, lồng ngực giống như là bị một con dao đột nhiên cắm vào, truyền tới cơn đau buốt.
Cô bất giác giơ tay lên, che ngực, giống như muốn dùng cử động vụng về si ngốc như vậy, ngăn cản trái tim vỡ vụn, nhưng tay cô ấn ở trên ngực dùng sức hơn nữa, tâm vẫn là vỡ vụn thành mảnh nhỏ từng chút một.
Từ khi cô ở trong công ty anh, từ khi anh nói những lời này, cô liền bắt đầu đau lòng, nhưng mãi cho đến giờ phút này, cô mới biết, hóa ra tâm của mình vẫn luôn đau đớn sắc bén.
Đau đớn này, khiến cho Tống Thanh Xuân theo bản năng che ngực, cúi người xuống, đáy mắt cô ửng đỏ, nước mắt còn chưa dâng lên hốc mắt, bên chân liền rơi xuống một quả cầu lông chim năm màu xinh đẹp.
"Chị gái, tới phiên chị, tới phiên chị!" Một bàn tay trắng nõn nhặt quả cầu cạnh chân cô lên, rất cao hứng kêu gào .
Tới phiên cô? Tới phiên cô cái gì? Tống Thanh Xuân âm thầm hít một hơi, áp chế chua xót cuồn cuộn nơi đáy lòng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt đứng một cô bé khoảng năm tuổi, dáng dấp giống như búp bê, rất khiến người thích, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ôn nhu: "Tới phiên chị cái gì?"
"Anh hai..." Cô bé cũng không sợ người lạ chút nào, nắm lấy tay cô, liền muốn kéo cô đứng dậy.
Khuôn mặt Tống Thanh Xuân mờ mịt vừa định hỏi cô bé kết quả một chút, liền có một nữ sinh giống như sinh viên chạy đến trước mặt cô, giải thích với cô: "Tiểu thư, là như vậy, chúng tôi ở nơi này chơi một trò chơi, chính là ném quả cầu, quả cầu rơi xuống trước mặt ai, người đó liền tới nơi đó cùng dàn nhạc chúng tôi hát một bài."
Nữ sinh viên vừa nói, vừa chỉ chỉ mấy nam nam nữ nữ ca hát ở nơi không xa mà Tống Thanh Xuân nhìn thấy vào lúc đầu.
...
Tống Thanh Xuân gần như là bị cô bé năm tuổi đó cứng rắn kéo đến trước micro.
Trong công viên tụ tập không ít quần chúng, vừa rồi cũng không có ít người đều bị quả cầu đá trúng, lên phía trước hát qua, cho nên đều quấy rối vỗ tay lên theo.
Thậm chí còn có một người nam sinh trẻ tuổi cầm lấy một cái IPAD đi đến trước mặt cô, cho cô chọn lựa một ca khúc.
Đều đã đến một bước này, Tống Thanh Xuân cũng không tiện cự tuyệt, cho nên liền rũ mắt nhìn mục lục bài hát, rất nhiều tên bài hát, ít nhất cũng phải có mấy trăm bài, lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy bài đầu tiên mình biết hát, liền giơ ngón tay lên nhấn một cái, nói: "Bài này đi."
Đó là 《 thất lạc Sa châu 》- là một ca khúc cô thích nhất khi xem "Tôi là ca sĩ".
...
Nhạc đệm quen thuộc vang lên, Tống Thanh Xuân cùng ban nhạc của mấy sinh viên đại học, chậm rãi mở miệng khẽ hát.
Chờ đến lúc cô hát đến cao trào của bài hát này, từng li từng tí đủ chuyện hôm qua của cô và Tô Chi Niệm như thủy triều trào lên trong lòng.
"... Em không phải nhất định muốn anh trở về, chỉ là khi một mình nhìn biển, quay đầu mới phát hiện anh không ở đây, để lại em quanh co bồi hồi..."
Cô ở trong trường học, lúc nghe qua tên anh, thật sự không để tâm đến anh chút nào.
Lúc cô tan học về nhà, được báo anh muốn ở trong nhà cô một năm, cô hào phóng bắt tay chào hỏi với anh.
Cô ở trong nhà là tiểu bá vương không người dám trêu chọc, anh vào trong nhà cô ở, lại ném một mình cô lại trung tâm thương mại rồi rời đi, hại cô thân không một xu dính túi đi giày cao gót rất lâu rất lâu, mài rách chân, cũng hận thấu anh.
Cô bị nam sinh trường học sát vách quấn quýt, Tống Thừa ở nước ngoài, Tần Dĩ Nam ở phương nam, là anh chở cô đi học tan học mỗi ngày, khiến cho nam sinh đó không dám tới gần.