Editor: May
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua lượng pin, chỉ còn lại không tới 15%, cô sợ chính mình không kịp nghe xong ghi âm, điện thoại di động liền hết pin tự động tắt máy, vội vàng dừng ghi âm, sau đó chờ khi lưu file xong, liền tìm tai nghe bluetooth, đeo lên trên lỗ tai, vừa nghe, vừa tiếp tục rửa mặt.
Ghi âm bắt đầu ở trong nhà hàng ăn nhanh, đủ kiểu âm thanh ồn ào tranh cãi ầm ĩ, cô trực tiếp tua nhanh, mãi cho đến khi nghe thấy chính mình gọi người phục vụ tính tiền, mới ngừng lại.
Theo một trận tiếng sàn sạt thật lâu, Tống Thanh Xuân nghe thấy có tiếng tài xế xe taxi hỏi mình đi đâu truyền tới.
Cô say rượu, lại có thể hỏi một đằng, trả lời một nẻo một câu mấy giờ rồi, chờ đến sau khi tài xế xe taxi nói với cô thời gian, cô liền lầu bầu lẩm bẩm nói muốn đi “Vĩnh Huy Hoa Uyển” .
Hóa ra... Cô uống say, lại có thể cho rằng chính mình còn sống trong một trăm ngày ký hiệp ước với Tô Chi Niệm.
Đoạn ghi âm này, Tống Thanh Xuân đều là tua nhanh qua, từ trong âm thanh đứt quãng, cô đại khái biết, tối hôm qua chính mình không có gõ cửa, trực tiếp nhập mật mã vào, xâm nhập biệt thự của Tô Chi Niệm, còn ồn ào muốn nấu cơm cho anh, sau đó ghi âm liền trống gần nửa tiếng.
Cô nghĩ, trong nửa tiếng đó, có lẽ là cô đi siêu thị mua thức ăn, rơi điện thoại di động ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
Từ trong bước chân rời đi, Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm cùng đi theo cô ra cửa.
Lúc trở về, chỉ có tiếng chân của một mình Tô Chi Niệm, cô nghĩ, cô hoặc là bị anh cõng trở về, hoặc là được anh ôm trở về.
Tiếng bước chân của Tô Chi Niệm càng lúc càng vang, có lẽ là cách điện thoại di động càng ngày càng gần, sau đó cô liền nghe thấy âm thanh huyên náo phát ra từ người được đặt ở trên ghế sofa.
Sau khi Tô Chi Niệm để cô xuống, không biết muốn đi làm những việc gì, tóm lại, trong điện thoại di động truyền tới tiếng bước chân rời đi của anh.
Anh đi khoảng năm sáu bước, Tống Thanh Xuân xuyên qua tai nghe bluetooth, nghe được một tiếng sói tru quỷ kêu rất thê thảm: “Tô Chi Niệm, anh không được bỏ rơi em, em không muốn rời khỏi nhà anh...”
“Van cầu anh, anh đừng bỏ rơi em...” Sau đó có lẽ là cô lăn xuống ghế sofa, phát ra một tiếng vang “rầm”, tiếp nối chính là tiếng Tô Chi Niệm vội vàng đi trở về, còn có một tiếng nôn nóng của anh: “Cẩn thận!”
“Anh không được đi, không được bỏ rơi em...” Cô trong tai nghe, giống như là không cảm giác được đau đớn, tiếp tục không có chút hình tượng nào kêu gào những lời này
Tô Chi Niệm giống như bị cô làm cho có chút bất đắc dĩ, ngữ điệu trầm thấp nói: “Anh đi rót cho em ly nước nóng.”
Mà cô, vẫn luôn không nghe được anh nói cái gì, chỉ owrw chỗ này liên tiếp kéo giọng kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, thật có chút không có dũng khí tiếp tục nghe tiếp.
Trước giờ cô đều không biết, chính mình uống say, lại có thể... thê thảm không nỡ nhìn, không đành lòng nhìn thẳng như vậy.
Trong phòng rửa tay chỉ có một mình cô, nhưng cô vẫn giơ tay lên, che mặt của mình lại, toàn thân xấu hổ tiếp tục nghe tiếp.
Có lẽ là Tô Chi Niệm thật sự là không có cách nào với cô, cuối cùng ôm cô đi phòng ăn, rót một ly nước cho cô.
Sau đó trong ống nghe của tai nghe truyền tới toàn bộ đều là tiếng hát không đứng đắn của cô.
“Rốt cuộc anh có yêu em không? Em không biết nói gì? Rốt cuộc anh có yêu em không? Em không biết nên làm những gì?”
Vào lúc chính cô cũng cảm thấy có chút khó chịu được tiền hát của cô, cô nghe thấy tiếng bước chân Tô Chi Niệm lên lầu.
Lúc đó anh, hẳn là đang ôm cô, cũng cầm lấy túi xách của cô, bởi vì tiếng bước chân của anh trong điện thoại di động, có vẻ đặc biệt rõ ràng.