Editor: May
Tin nhắn gửi đi còn chưa đến nửa phút, Tống Thanh Xuân liền nhận được điện thoại của Trình Thanh Thông.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm ba chữ "Trình Thanh Thông" trên biểu hiện cuộc gọi khoảng nửa phút, mới trượt màn hình, đặt điện thoại di động ở bên tai.
"Tống tiểu thư, chào cô." Trong điện thoại, Trình Thanh Thông chào hỏi xong, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, liền nói xin lỗi cô trước: "Rất xin lỗi, quấy rầy cô."
"Ừ... Không có việc gì..." Tống Thanh Xuân ngừng một chút, hỏi: "Trình tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Trình Thanh Thông: "Là như vậy, Tống tiểu thư, vào mười ngày trước, tôi bỗng nhiên không liên lạc được với Tô tổng, bên công ty có rất nhiều chuyện đang chờ ngài ấy ra quyết sách, cho nên, tôi chỉ có thể mạo muội hỏi cô một chút, xem cô có biết hiện tại Tô tổng ở đâu không?"
Hóa ra Trình tiểu thư gọi điện thoại cho cô, là tới tìm Tô Chi Niệm ... Nhưng mà, bây giờ anh và cô không có một chút liên lạc, sao cô biết được anh ở nơi nào?
Tống Thanh Xuân dựa vào trên đầu giường, nhìn chằm chằm TV đang mở trước mặt, khóe mắt hơi khô ráp, cô nuốt ngụm nước miếng, mới nói: "Xin lỗi, Trình tiểu thư, tôi không biết tung tích của anh ta."
"Hóa ra Tống tiểu thư, cô cũng không biết Tô tổng ở nơi nào sao..." Giọng nói của Trình Thanh Thông có vẻ hơi thất vọng, cô ấy giống như là đang do dự cái gì, qua một hồi lâu, mới lại mở miệng: "Tống tiểu thư, không biết tôi có thể làm phiền cô một chuyện không?"
"Cô nói đi..."
"Phía bên tôi rất nhiều người từng liên lạc với Tô tổng, nhưng ngài ấy không nhận của ai cả... Cho nên, có thể phiền cô gọi điện thoại cho Tô tổng, hỏi một chút chỗ ngài ấy đang ở không?"
Gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, hiện nay sợ là ở trên thế giới này, không có tư cách gọi điện thoại cho anh nhất chính là cô đi?
Tống Thanh Xuân bất giác siết chặt điện thoại di động, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Trình Thanh Thông giống như biết được cô khó xử, an tĩnh thật lâu, mới mở miệng hỏi: "Tống tiểu thư, không tiện à?"
"Ừ, tôi ở nước ngoài, thật có chút không tiện lắm." Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, áp chế đau nhức nơi đáy mắt: "Tôi còn có việc, nếu như cô không còn chuyện gì khác, tôi liền cúp trước, gặp sau."
Tống Thanh Xuân nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân tắt máy, nhắm mắt lại, càng không có một chút buồn ngủ.
Cô không biết rốt cuộc trong đầu mình đang suy nghĩ gì, cứ nằm hỗn loạn như vậy, lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ còn sấm sét, rơi xuống một cơn mưa lớn, vẫn gần đến lúc sáng sớm, cô mới mơ mơ hồ hồ ngủ đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa.
Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời Tokyo đặc biệt xanh thẳm, trước tiên Tống Thanh Xuân đến nhà hàng của khách sạn ăn bữa trưa buffett, sau đó trở lại trong phòng, tỉ mỉ ăn diện một chút, liền mang ví tiền ra khỏi khách sạn.
Tống Thanh Xuân thuần túy nói đến liền đến Nhật Bản, hoàn toàn không có chuẩn bị trước, cho nên đều là tùy tâm sở dục đi tới chỗ nào, liền chơi ở chỗ đó.
Lúc cô đi qua một quảng trường, nhìn thấy có một đám người vây quanh ở trước tấm vải vẽ tranh sơn dầu rất lớn.
Cô từng học mỹ thuật nhưng lại không tinh thông, vẫn móc tiền, cùng nhau chơi tiếp với mọi người.
Tống Thanh Xuân vẫn cảm thấy trong hành trình trị liệu tổn thương tình cảm này của mình, đã là một câu chuyện tràn đầy màu sắc, kết giao bạn bè, được người tỏ tình, nhặt lấy ví tiền, còn nhảy múa ở quảng trường... Nhưng cô không nghĩ tới, trong ngày thứ hai mình du ngoạn ở Tokyo này, sẽ còn trình diễn một tiết mục bị giật túi ngoài đường phố.