Editor: May
Tô Chi Niệm cắm một tay vào trong túi, theo cử động của anh, có hơi thở tràn đầy thanh lãnh tao nhã toát ra từ trên người anh.
Anh không có miễn cưỡng Tống Thanh Xuân, khẽ gật đầu, sau đó mở miệng hỏi: "Em tới..."
Thật ra anh rõ ràng mục đích cô tới tìm anh hơn ai hết, nhưng anh dừng lại một chút, vẫn là tiếp tục nói: "... Có việc?"
"Ừ." Tô Chi Niệm biểu hiện quá hờ hững, hờ hững đến mức Tống Thanh Xuân có chút không dám đi nhìn thẳng khuôn mặt anh, thậm chí trong đáy lòng cô cũng có chút bắt đầu rút lui có trật tự.
Cô muốn rời khỏi, muốn vứt bỏ mình cố ý chạy đến nơi này, chờ anh nhiều tiếng, chỉ vì vấn đề của anh.
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng liền không còn phản ứng, động mi tâm, qua nửa phút, lại nhẹ nhàng "hả?" Một tiếng.
Tống Thanh Xuân nghe được Tô Chi Niệm thúc giục hỏi, lại dùng sức nắm hộp trong tay lần nữa, mím môi giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn dâng lên dũng khí, nâng mí mắt, đối diện mắt Tô Chi Niệm lần nữa, sau đó chậm rãi nâng tay đến trước mặt anh, chậm rãi mở ra, hỏi: "Đây là anh cho tôi?"
Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, liếc nhìn hộp trong lòng bàn tay trắng nõn của Tống Thanh Xuân.
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Tô Chi Niệm vừa xem liền hiểu ngay năm chữ "thuốc tránh thai khẩn cấp" này.
Trái tim khẩn trương của Tống Thanh Xuân đều ngừng nhảy lên, hô hấp cô ổn định, mắt nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, giống như là sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu tình nhỏ nhặt nào thoáng hiện lên trên mặt anh.
Nhưng mà, người đàn ông này còn muốn càng trấn định càng thong dong rất nhiều trong tưởng tượng của cô rất nhiều, thậm chí mặt mày anh không có chút mảy may dao động, chỉ là yên tĩnh nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai trong lòng bàn tay cô một lát, liền nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm mắt cô, rất thản nhiên gật đầu một cái, không chút che giấu thừa nhận: "Đúng."
Chỉ là một chữ đơn giản, lại khiến cho trong nháy mắt mặt Tống Thanh Xuân mất màu máu, cô nhìn chằm chằm anh há to miệng, giống như muốn hỏi một câu vì sao, nhưng lại chỉ động môi, cuối cùng liền ngậm chặt miệng lại, nhẹ nhàng rủ đầu xuống.
Lúc xế chiều khi nhìn thấy hộp tránh thai này, đáy lòng cô đã rõ ràng hết thảy, cô giống như là một đứa bé không có linh hồn, ở trong phòng khách sạn, nhìn chằm chằm hộp thuốc rơi xuống đất từ đầu ngón tay, nhìn rất lâu rất lâu, mới cúi người nhặt lên.
Xe cô liền đổ ở Kim Bích Huy Hoàng, nhưng cô không lái đi, thậm chí cô không xách cả túi của mình, liền tư tưởng không tập trung bắt lấy hộp thuốc anh đưa kia, thất hồn lạc phách chạy ra Kim Bích Huy Hoàng, sau đó theo đường sá náo nhiệt ồn ào, mất hồn mất vía, đi thẳng đến khi mặt trời chiều ngã về tây, cô mới chận một chiếc taxi, tới biệt thự của anh.
Cô chờ anh đủ năm tiếng, mới chờ anh trở về.
Sở dĩ cô chạy tới trước mặt anh để hỏi, là bởi vì đáy lòng cô còn ôm một tia hy vọng, cô muốn chính mắt nhìn thấy vẻ mặt của anh, có lẽ sẽ có một chút không bỏ, có lẽ anh sẽ tạm thời thay đổi chủ ý...
Sự thực chứng minh, là cô nghĩ nhiều.
Anh đối với chuyện phát sinh ở Kim Bích Huy Hoàng, chẳng những không có bất kỳ lý do thoái thác nào, ngược lại thần thái bình tĩnh giống như theo lý thường, cô cần cần phải uống hộp thuốc này.
Cái tay khác của Tống Thanh Xuân để ở bên người, bỗng dưng nắm chắc vạt áo, sắc mặt trắng đến dọa người.
Cô đột nhiên cảm giác thấy, lúc này mình đứng ở chỗ này, liền giống như là một đứa ngốc buồn cười.