"Em chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn công ty mà bố em và anh trai em kinh doanh nhiều năm sụp đổ như vậy, đúng không?"
Tống Thanh Xuân nghe Phương Nhu hỏi, im lặng một hồi thật rồi mới mở miệng hỏi: "Mặc dù anh ấy đã từng ở Tống gia, thế nhưng cũng không tính là ân tình gì lớn, huống chi, ở công ty anh ấy phải làm rất nhiều việc, làm sao có thể bằng lòng nhận lấy cục diện rối rắm này của xí nghiệp Tống thị..."
"Anh ta sẽ làm." Giọng nói của Phương Nhu hết sức chắc chắn.
Lông mày của Tống Thanh Xuân hơi nhíu lại, qua một lúc lâu, mới hỏi: "Vì sao?"
Trong điện thoại, Phương Nhu im lặng rất lâu chậm rãi lên tiếng: "Bởi vì em."
Tống Thanh Xuân sửng sốt, sau đó tiếp tục nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Phương Nhu truyền đến: "Dù sao thì em và anh ta cũng đã từng ngủ chung với nhau một đêm."
Chuyện cũ đã chôn sâu như vậy lại bị người ta vạch trần, khiến cho cả người Tống Thanh Xuân hoàn toàn ngơ ngẩn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Dù sao thì em và anh ta cũng đã từng ngủ chung với nhau một đêm... Đúng vậy, chị dâu nói không sai, anh đã từng ở nhờ nhà cô một thời gian, anh và cô đã ngủ chung một đêm... đây đúng là ác mộng mà cả đời này cô không muốn đối mặt.
Nếu như không phải ba tháng trước, anh trai tự sát, bố chịu đả kích nghiêm trọng phải nhập viện, xí nghiệp Tống thị như rắn mất đầu, gần như sắp phá sản thì cô nghĩ, chỉ sợ là cả đời này cô sẽ không bao giờ đến tìm Tô Chi Niệm, chuyện cũ cũng đã bị cô phong ấn vĩnh viễn ở nơi sâu nhất trong tâm hồn, cả đời cũng sẽ không bao giờ nhớ lại, phảng phất như là chưa bao giờ xảy ra chuyện kia.
Nếu như có thể, cô thật sự muốn cùng Tô Chi Niệm không có bất kì quan hệ gì, thế nhưng, chị dâu nói không sai, cô không có khả năng trơ mắt nhìn xí nghiệp Tống thị cứ như vậy sụp đổ, cô không thể để cho bố đang bệnh nặng vẫn phải lo lắng cho Tống thị, cô cũng không có thể để anh trai ở dưới cửu tuyền bởi vì Tống thị mà chết không nhắm mắt.
Tô Chi Niệm thật sự là người thích hợp duy nhất để thừa kế xí nghiệp Tống thị, anh là thiên tài kinh doanh, anh đã từng dùng nửa tháng đem một công ty sắp phá sản cứu trở về, cho đến tận bây giờ, đây đã là câu chuyện huyền thoại được nhiều người khen ngợi
Cho nên dù có thế nào đi nữa, cô cũng phải mời Tô Chi Niệm tới làm Tổng giám đốc xí nghiệp Tống thị.
Cô biết, chuyện năm đó, Tô Chi Niệm nhớ thù, tức giận, cô cũng biết, muốn để cho Tô Chi Niệm bằng lòng tiếp quản xí nghiệp Tống thị có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng, cô sẽ không bỏ cuộc, cũng không thể buông tha.
Vài ngày sau, Tống Thanh Xuân có đến biệt thự của Tô Chi Niệm vài lần, nhưng anh vẫn chưa trở lại.
Tống Thanh Xuân cũng có đến công ty của Tô Chi Niệm, nhưng bởi vì chuyện lần trước bảo vệ bị chửi nên Tống Thanh Xuân không được vào công ty, cô vẫn luôn đứng ở ngoài cửa lớn công ty chờ, thế nhưng vẫn không gặp được Tô Chi Niệm một lần.
Tống Thanh Xuân có nhìn thấy Tô Chi Niệm một lần, lúc đó anh ngồi ở trong xe, từ trước mặt cô, dùng tốc độ cực nhanh lái xe chạy ra ngoài.
Ngay cả mặt mũi cũng không gặp được, nói gì đến những chuyện tiếp theo, Tống Thanh Xuân không thể làm gì khác, cuối cùng đành phải đến tìm mẹ của Tô Chi Niệm.
Mẹ của Tô Chi Niệm sống một mình, không rõ bố anh là ai, từ nhỏ lớn lên cùng với mẹ, anh rất hiếu thuận với mẹ của mình, còn cố ý mua cho bà một ngôi biệt thự ở khu vực ngoại ô có điều kiện tốt, mỗi tuần cách sáu ngày sẽ đến thăm bà một lần.
Mẹ của Tô Chi Niệm và bố của Tống Thanh Xuân từng là bạn thời đại học, lúc Tô Chi Niệm lên cấp hai, mẹ của anh bị bệnh nghiêm trọng, bởi vì cần nhập viện nên không có ai chăm sóc Tô Chi Niệm, cho nên mẹ anh liền nhờ bố của Tống Thanh Xuân cho anh đến Tống gia ở nhờ một năm.