Editor: May
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chi Niệm bên kia điện thoại không nói gì.
Cho dù anh không nhìn thấy biểu tình của cô, cô vẫn rất nỗ lực nâng khóe môi lên, giống như làm vậy thì cô có thể làm cho chính mình nói lời kế tiếp càng nhẹ nhàng tự nhiên hơn một chút: "Tôi và bạn bè đánh đố, người thua cuộc cần phải gửi một tin nhắn em yêu anh cho người thứ ba trong ghi chép cuộc trò chuyện, hơn nữa phải không thể giải thích trong ba tiếng, thật bất hạnh tôi thua cuộc, sau đó rất đúng lúc người thứ ba trong ghi chép trò chuyện là anh, sau đó nữa thì, anh đã biết ..."
Đây là biện pháp duy nhất cô nghĩ ra được dưới lúc hoảng hốt vừa rồi.
Vừa có thể che giấu chân tâm của cô, lại có thể hóa giải lúng túng mà ba chữ kia đã mang đến cho bọn họ.
Thật có thể nói là nhất cử lưỡng tiện...
Dưới đáy lòng, Tống Thanh Xuân cay đắng khen ngợi chính mình một chút, sau đó tiếp tục nói với Tô Chi Niệm: "... Hiện tại bạn tôi đã đi nhà vệ sinh, tôi liền thừa dịp cô ấy không chú ý, vội vàng gọi điện thoại tới giải thích với anh, hy vọng không có tạo thành hiểu lầm với anh."
Cuối cùng, Tống Thanh Xuân nói một tiếng xin lỗi với Tô Chi Niệm: "Thực xin lỗi."
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, mới truyền tới tiếng nói lạnh nhạt vững vàng của Tô Chi Niệm: "Không có việc gì."
Anh vờ như không muốn thảo luận về dòng tin nhắn kia quá nhiều, không chờ Tống Thanh Xuân nói chuyện, một giây sau, ngữ khí liền nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng lần nữa: "Bộ phim tối nay, cần tôi đón em không?" Anh chủ động nhắc đến phim, nói rõ anh đã tin lời nói dối của cô đúng không? Cũng nói rõ cô đã bảo vệ được quan hệ bạn bè với anh đúng không?
Rõ ràng nên phải vui vẻ, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đáy lòng chua xót lợi hại, cô nỗ lực cong môi, giòn giã mở miệng nói: "Có chứ, chẳng qua tôi còn không biết buổi tối tôi sẽ ở đâu, cho nên tôi sẽ gửi tin nhắn nói cho anh biết sau được không?"
"Được."
Tống Thanh Xuân sợ chính mình kiên trì nữa, sẽ bại lộ cảm xúc chân chính, chờ tới khi Tô Chi Niệm đáp lại, liền lập tức nói: "Bạn của tôi đã ra khỏi phòng rửa tay, tôi cúp trước, chờ một lát lại liên lạc sau."
Tô Chi Niệm còn chưa kịp "ừ" một tiếng, điện thoại liền bị Tống Thanh Xuân vội vàng cắt đứt .
Anh đứng cạnh cửa sổ, nghe trong ống nghe truyền tới tiếng tút tút, qua một lúc lâu cũng không có lấy điện thoại di động từ bên tai xuống.
Tuy rằng anh không thể đáp lại bất cứ gì về một câu "em yêu anh" của cô, nhưng khi anh biết, thật giống như phán đoán của mình, chỉ là một trò đùa, đáy lòng vẫn hiện ra mất mác nồng đậm.
Thật ra như vậy rất tốt, cô không có yêu anh, anh và cô có thể tiếp tục làm bạn bè.
Anh không nên khổ sở...
Cho dù đáy lòng hiểu rõ, nhưng đáy mắt nhìn ngoài cửa sổ của Tô Chi Niệm vẫn có bi thương nhàn nhạt như có như không quanh quẩn lên.
"A Niệm? A Niệm?" Mẹ Tô trên ghế sofa nhìn thấy Tô Chi Niệm đứng sững sờ ở trước cửa sổ, qua thật lâu cũng không lên tiếng, không phản ứng, nhịn không được mở miệng gọi anh vài tiếng.
Tô Chi Niệm đang sững sờ liền phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua mẹ, sau đó mới mang theo vài phần vội vàng để cánh tay giơ lên một lúc lâu xuống.
Mặc dù nội dung cuộc nói điện thoại vừa rồi rất đơn giản, nhưng mẹ Tô vẫn bắt được trọng điểm.
"Bộ phim tối nay, cần tôi đón em không?"
Mẹ Tô vừa thấy Tô Chi Niệm ngồi xuống, lập tức mang theo vài phần mong đợi hỏi: "Điện thoại cho con là con gái?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, giơ điện thoại di động đến trước mặt, động tác cứng đờ xóa sạch từ chữ "Hiện tại em ở đâu?" mà mình đã soạn trên màn hình điện thoại di động kia.