Editor: May
Trong nháy mắt đầu óc Tống Thanh Xuân trống rỗng, khuôn mặt cô đờ đẫn nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, mắt không nháy mắt một cái, nghiễm nhiên là bị chấn động đến ngu muội.
Lúc tầm mắt Tô Chi Niệm quét đến cô, biểu tình bình tĩnh không có bất kỳ nhấp nhô nào, anh vẫn đạp bước chân không nhanh không chậm, thẳng đến khi đi đến trước người Tống Thanh Xuân khoảng một mét, mới ngừng lại.
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc nhìn cô, đầu hơi cúi một chút.
Động tác của anh đánh thức ngây ngốc của cô, cô bất giác liền ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua cửa sổ sát đất biệt thự trong vắt, nghênh diện chiếu vào trên mặt anh, khiến trên ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của anh tràn ra một chút ánh sáng lộng lẫy đẹp mắt.
Tống Thanh Xuân nhìn đến tim đập lỡ một nhịp, chần chờ nửa phút, vội vàng kích động gục đầu xuống.
Anh đứng ở trước mặt của cô không động, tuy cô không nhìn anh, lại biết ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú, giống như là đang không tiếng động hỏi thăm sao cô còn ở nơi này?
Cô bị anh nhìn đến đặc biệt khẩn trương, có chút luống cuống nắm bắt vạt áo, sau đó liền thấp giọng mở miệng giải thích: "Thân thể anh không tốt, không thể luôn ăn đồ ăn mua ngoài, cho nên, tôi cho anh..."
Giọng Tống Thanh Xuân càng nói càng nhỏ, nhỏ đến cuối cùng lời nói trong miệng liền ngừng lại.
Hiện tại cô và anh đã không có bất kỳ quan hệ gì, đến tư cách nấu cho anh bữa cơm cũng không có... Cô nói lại nhiều, cũng đều là lời thừa không quan trọng, hiện tại cô phải làm nhất, chính là biến mất ở trước mặt anh...
Loại khổ sở mở miệng nói tạm biệt với anh lúc trưa, tập kích lên trong lòng cô lần nữa, cô dùng sức cắn môi, ấp úng lại mở miệng vội vàng nói một câu: "... Vậy tôi đi đây." Sau đó liền lướt qua thân thể của Tô Chi Niệm, bước nhanh đi tới cửa.
Chỉ là, Tống Thanh Xuân vừa bước hai bước, Tô Chi Niệm liền bỗng nhiên vươn tay ra từ sau lưng, nhanh chóng chuẩn xác nắm lấy cổ tay trắng mịn của cô, ngăn cản bước chân rời khỏi của cô.
Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng, nóng đến toàn thân Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, sau đó cô liền cúi đầu nhìn cổ tay bị anh nắm chặt của mình.
Anh nắm lấy cô làm gì?
Tô Chi Niệm giống như là có thể đọc hiểu ý nghĩ đáy lòng cô, trong lòng cô vừa mới thoáng hiện qua sáu chữ này, anh đột nhiên dùng âm điệu lãnh đạm mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên lúc xuống lầu: "Cùng ăn đi."
Trong chốc lát Tống Thanh Xuân không phản ứng được ý tứ của anh, ngơ ngẩn quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đứng đưa lưng về phía mình, buột miệng hỏi ngược một câu: "Cái gì?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng rất lâu, giống như là dưới đáy lòng vùng vẫy gì đó, qua một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, tầm mắt yên tĩnh rơi ở trên mặt Tống Thanh Xuân, lời vừa mới nói, tốc độ nói rất thong thả lại tinh tế lặp lại một lần: "Ở lại cùng nhau ăn cơm đi."
Tống Thanh Xuân giống như là không thể tưởng tượng nổi những gì mình đang nghe thấy, đáy mắt nhìn Tô Chi Niệm thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
Tô Chi Niệm không giải thích quá nhiều với cô nữa, tay chậm rãi rút khỏi tay cô, sau đó nhìn thoáng qua váy dơ dáy bẩn thỉu cô mặc một ngày một đêm, trầm tư một lúc, không rên một tiếng xoay người lên lầu.
Anh nói cô ở lại ăn cơm tối... Nhưng hiện tại lại xoay người lên lầu, đây rốt cuộc là tiết tấu gì? Chẳng lẽ anh đây là đổi ý? Lại không muốn cho cô ở lại ăn cơm?
Lúc Tống Thanh Xuân cau mày phán đoán, Tô Chi Niệm quay trở về từ trên lầu, trong tay anh nhiều một cái T-shirt màu trắng, đưa cho cô, âm sắc thanh đạm nói: "Trước tắm rửa một chút, rồi lại ăn cơm."