Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 405: Tôi và nhớ thương cùng tồn tại chung với nhau (5)



Cái hộp rơi mở nắp, bên trong rơi ra rất nhiều đồ lung tung.

Trình Thanh Thông tay mắt lanh lẹ vịn bàn bên cạnh, ổn định thân thể của mình, mở miệng với Tần Dĩ Nam: "Thực xin lỗi, Tần tiên sinh."

"Không có việc gì..." Khuôn mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa cười với Trình Thanh Thông, sau đó tầm mắt hướng về phía cổ chân của cô: "Chân cô không có chuyện gì chứ?"

Trình Thanh Thông lắc lắc đầu, vội vàng đi đến bên giường, cúi người đi thu dọn những đồ rơi từ trong hộp ra trên cả giường.

Tần Dĩ Nam duỗi tay ra giúp đỡ.

Đều là một ít vật cũ nữ sinh trân quý, có giấy nhỏ, có giấy dán, còn có một cục gôm con gấu hoàn hảo không chút tổn hại...

Những thứ đó rất nhanh liền bị Tần Dĩ Nam và Trình Thanh Thông thu dọn hơn phân nửa, vào lúc Tần Dĩ Nam thuận tay cầm lên tờ giấy bên cạnh tay mình, động tác hơi dừng một chút.

Tờ giấy này có chút quen thuộc...

Dư quang khóe mắt của Trình Thanh Thông vẫn luôn đang quan sát Tần Dĩ Nam, vào lúc cô thấy anh ngây người, biết chính mình đã hoàn thành dặn dò cuối cùng mà đại BOSS an bài cho mình.

Đêm đó đại BOSS từng nói ở trong điện thoại với cô, chuyện thứ nhất sau khi về thành phố, chính là đi biệt thự của anh, tiến vào phòng của Tống Thanh Xuân, ôm đi cái hộp này từ trong ngăn kéo của bàn trang điểm, tiếp đó sau khi Tống Thanh Xuân rời khỏi nhà anh, liền giả bộ thành cô ấy bỏ quên đồ, bảo cô đưa cái hộp này cho Tần Dĩ Nam.

Đúng ... Tần Dĩ Nam... Đêm đó đại BOSS lặp lại cái tên này ba lần, hơn nữa còn nói với cô, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho anh ta phát hiện tờ giấy bên trong...

Có lẽ Tần Dĩ Nam phát hiện được mình ngây người quá lâu, ném tờ giấy vào trong hộp, sau đó tiếp tục đi nhặt những thứ đồ khác lên, kết quả lại liên tiếp nhặt được nhiều tờ giấy quen thuộc.

Để tờ giấy cuối cùng vào trong hộp, Trình Thanh Thông đậy nắp lại, đặt hộp ở trên tủ đầu giường mà Tần Dĩ Nam có thể đụng tay đến, liền nói lời tạm biệt với Tần Dĩ Nam.

Vẻ mặt Tần Dĩ Nam vẫn luôn rất tự nhiên, chờ đến sau khi Trình Thanh Thông rời khỏi phòng bệnh, tầm mắt mới chậm rãi rơi ở trên cái hộp đó.

Anh biết, không có trải qua sự cho phép của Tống Thanh Xuân, một mình đi xem đồ của cô, là không tôn trọng cô.

Nhưng mấy tờ giấy vừa rồi, quá quen thuộc ... Quen thuộc giống như là vật của anh vậy...

Sau khi Tần Dĩ Nam không nháy mắt nhìn chằm chằm cái đó hộp một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đạo đức đưa tay ra, ôm hộp đến trong lòng mình.

Anh lục từ trong đống vụn vật ra một tờ giấy quen thuộc, mở ra, nhìn đến bút tích màu đen ngây ngô gọn gàng sạch sẽ ở phía trên, cả người giống như búa sắt gõ đầu, nhất thời sững sờ.

Nếu như nói vừa rồi là bởi vì thời gian quá lâu, anh không thể xác định có phải tờ giấy của mình hay không, như vậy hiện tại, anh xác định chắc chắn.

Đó là chữ viết thời cao trung của anh, những câu thơ trên tờ giấy kia là anh viết vào thời cao trung...

Lúc đó anh ở thư viện, mượn một quyển sách Từ Chí Ma, phát hiện một tờ giấy ở bên trong, sau đó liền thuận tay để lại một bài thơ nhỏ, liền có qua có lại như vậy, hai người mượn sách, truyền thơ gần một năm...

Nhưng mà, người mượn sách truyền thơ với anh, không phải là Đường Noãn sao? Sao tất cả tờ giấy đều ở chỗ Tống Thanh Xuân?

Chẳng lẽ Đường Noãn đã từng có quan hệ tốt với Tống Thanh Xuân, nên đưa cho cô?

Tần Dĩ Nam nhíu mi tâm lại, liền tìm được những tờ giấy quen thuộc kia ở trong hộp, anh lần lượt mở ra, cẩn thận xem nội dung bên trong một lần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv