Nghe lời bà nói, mặt của Lâm Văn Tịch có chút đỏ lên, đều do nam nhân vẫn cứ nói muốn dưỡng béo mình, làm hại cậu… Nhớ tới nam nhân, tâm tình vừa mới khá hơn một chút của cậu lại rơi xuống đáy cốc, nước mắt cũng sắp tràn ra khỏi khóe mi. Chỉ có thể vội vã nói sang chuyện khác.
“Quen rồi ạ, con sống rất khá, bà à ở bên ngoài gió lớn người nhanh vào nhà đi thôi.”
“Được.” Lâm Văn Tịch đỡ lão nhân vào nhà, bà không có con, chỉ sống có một mình, trước đây đều nhờ mẹ con Lâm Văn Tịch chiếu cố bà, sau khi Lâm Văn Tịch bị ép buộc rời đi, để lại một mình lão nhân, đột nhiên cậu thấy có chút áy náy. Dù sao bà Vương cũng đối đãi với cậu như cháu ruột vậy. Đi lâu như thế rồi cũng chưa có quay về lấy một lần, không biết lão nhân sống thế nào đây.
Vào nhà bà Vương, vẫn là phòng ốc trống rỗng chỉ có một cái bàn hai cái ghế như trước đây, dùng giấy cạc tông chắn phòng ở lại để đặt giường, ngay cả phòng bếp cũng là dùng giấy cạc tông để ngăn ra, một căn phòng nho nhỏ được chia thành vài gian, kỳ thực Lâm Văn Tịch thấy tình huống của phòng ở cũng không tệ lắm. Cho nên lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy nhà của Lê Diễm lại càng thêm hoảng sợ. Cuộc sống của kẻ có tiền có sự cách biệt hoàn toàn to lớn với xóm nghèo của bọn họ.
Rất nhanh bà Vương liền vào phòng bếp đốt củi, hâm nóng cháo hoa còn dư lại, đây chính là món chính bọn họ vẫn hay ăn, bởi vì bà Vương không có thu nhập, chỉ có một chút sinh hoạt phí do người chồng đã mất lưu lại, chỉ vừa đủ để đóng tiền điện nước mỗi tháng mà thôi, cũng rất ít khi xài đến điện, phòng bếp đều là dùng củi đốt, củi gạo dầu muối căn bản là nhờ hàng xóm láng giềng góp vào, Lâm Văn Tịch nhìn những đồ vật quen thuộc này, nước mắt lại rơi xuống, đột nhiên cậu cảm thấy kỳ thực trở về cũng tốt lắm, đây mới là cuộc sống thuộc về cậu, cuộc sống của kiểu người như Lê Diễm vĩnh viễn cậu cũng không có cách nào sánh bằng, khoảng thời gian trước đây cứ như một giấc mơ. Hiện tại cậu đã trở về rồi, ở nơi này cậu có thể tìm việc lại một lần nữa, sau đó tiết kiệm tiền, không cần trả nợ, cậu sẽ có dư tiền để mua thêm rất nhiều đồ ăn ngon cho mình và bà Vương, bọn họ không cần phải chịu đói nữa, mỗi ngày có thể không cần chỉ ăn cháo hoa mà thôi.
“Tiểu Tịch, sao lại khóc nữa rồi.” Lão nhân đau lòng lau đi nước mắt cho cậu, bà gắp toàn bộ chút ít dưa muối còn sót lại vào trong chén của Lâm Văn Tịch. Bà biết một đứa bé nhỏ như thế mà phải ở bên ngoài một mình nhất định là đã chịu không ít ủy khuất rồi, “Nếu như ở bên ngoài không tốt, cứ quay về đi. Có phải không đủ tiền trả nợ hay không, bằng không để bà giúp con suy nghĩ một vài biện pháp?”
Lâm Văn Tịch có chút cảm động, lắc đầu, nước mắt rơi xuống chén cháo, mà cậu lại hoàn toàn không hay biết, “Không cần đâu bà, con vẫn còn tiền, sau này con sẽ không đi nữa.”
Đương nhiên là lão nhân rất vui vẻ, bà vuốt đầu Lâm Văn Tịch, “Đứa ngốc, vậy con còn khóc cái gì nữa. Đi ra ngoài bôn ba có mệt hay không? Trở về là tốt rồi, sau này cứ ở với bà, bà làm đồ ngon cho con ăn.”
Lâm Văn Tịch dùng sức gật đầu.
Bởi vì chìa khóa đã để lại Lê gia, cho nên Lâm Văn Tịch không thể mở cửa nhà ra được, chỉ có thể nhờ chú Trương ở sát vách sang cạy khóa giùm, bất quá nghĩ đến sau này mình phải thay đổi ổ khóa mới, sẽ phải tốn tiền, liền có chút đau lòng nhìn cửa nhà mình một chút, xem ra ngày mai phải lập tức đi ra ngoài tìm việc làm mới được.
Bởi vì chưa đóng tiền điện nước, trong nhà lạnh lẽo, ở nhà bà Vương ăn chút cháo hoa nên mới miễn cưỡng no bụng, đoán chừng là trước đây đã phải chịu đả kích quá lớn, có lẽ đột nhiên phải đối mặt với rất nhiều chuyện, vào một khắc khi Lâm Văn Tịch về đến nhà chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, ngay cả căn phòng bẩn loạn đều lười dọn dẹp, trên giường tràn đầy bụi bặm cũng mặc kệ, trực tiếp nằm úp sấp lên đó ngủ mất. Dù sao thì trong nhà cũng chẳng có gì cả, cậu không cần phải sợ người khác tiến vào trộm đồ, nhà mình chỉ có một chiếc ghế sô pha cũ kỹ của ông Trương, còn tràn đầy mùi hôi, phỏng chừng đưa cho ăn trộm người ta cũng sẽ không muốn đâu. Mơ mơ màng màng rồi lại nhớ tới lần đầu tiên đi tìm Lê Diễm, chiếc ghế sô pha sang trọng thoải mái trong công ty Vũ Hoàng, ừm, thực sự rất dễ chịu, mềm mại… Lúc đó cậu đã có một cái suy nghĩ, đến tột cùng là nam nhân kia có bao nhiêu tiền…
Không biết Lâm Văn Tịch đã ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng lại bị cơn đau từ bụng truyền tới khiến cho tỉnh giấc, mở mắt nhìn thấy chung quanh đều là một mảnh tối om, hiện tại đã mấy giờ rồi? Hình như đồng hồ trong nhà đã sớm không còn chạy nữa, cậu không có điện thoại di động cũng không có đồng hồ, muốn đứng dậy bật đèn mới nhớ tới còn chưa đóng tiền điện, chỉ có thể che lấy bụng chịu đựng từng trận quặn đau. Trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, sao lại đau đến mức này vậy chứ? Có chút khó chịu mà cau mày, không phải là cái cảm giác muốn đi vệ sinh, cũng không biết tại sao bụng lại quặn đau thành như vậy, thật là khó chịu. Đột nhiên thân thể dâng lên cảm giác buồn nôn, Lâm Văn Tịch cũng không quan tâm thêm được gì nữa, vội vã nghiêng ngã lảo đảo chạy vào WC, bắt đầu ói ra, chút cháo hoa mới ăn vào hồi chiều bị phun ra ngoài toàn bộ, thẳng đến khi không còn gì để ói nữa thì lại liều mạng nôn khan. Chờ sau khi khá hơn được một chút, cả người Lâm Văn Tịch đã đầy mồ hôi lạnh, ngã ngồi lên sàn xi măng, không biết là đã xảy ra chuyện gì? Buổi chiều chỉ ăn có một chén cháo mà thôi, sao lại khó chịu thành như vậy? Sẽ không phải lúc ở Lê gia dạ dày của mình đã bị dưỡng đến kén ăn rồi đó chứ? Nhất thời nảy ra cái ý nghĩ này đã khiến cho Lâm Văn Tịch muốn phỉ nhổ dạ dày của mình, sao lại có thể như vậy chứ, mày không thể nhiễm cái loại cách sống của công tử nhà giàu này được, sơn hào hải vị càng không phải là thứ mà một người như mình có thể hưởng thụ, mới có bao nhiêu tháng đâu, sao lại biến thành như vậy rồi. Trong bóng đêm bé con tự mình xoắn xuýt, cũng không chờ cậu kịp suy nghĩ nhiều, cái loại cảm giác đáng ghét đó lại dâng lên, thế là cậu chỉ có thể che bụng ngồi xổm xuống WC tiếp tục nôn ra.
Lâm Văn Tịch không biết mình đã ngồi trong WC bao lâu, cho đến khi đầu óc chỉ còn chút choáng váng mới đỡ tường đứng lên. Nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu khiến cho chân cậu tê rần, phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững được. Bụng vẫn còn rất khó chịu, Lâm Văn Tịch cẩn thận phủ tay lên trên, có một loại cảm giác khác thường, nhưng hiện tại lại không nói rõ đây là tư vị gì.
Lò mò đi ra khỏi WC, cậu mới phát hiện bầu trời đã không còn tối như trước, chắc là đã hơn 4h rồi đi, Lâm Văn Tịch âm thầm suy nghĩ, trong không khí có chút lạnh lẽo, Lâm Văn Tịch đang nghĩ đến nguyên nhân có phải dạ dày của mình đã bị dưỡng đến “sang chảnh” rồi hay không, nếu như trực tiếp ngủ trên chăn sẽ bị cảm lạnh mất. Nhưng nghĩ tới khi mình bị cảm rồi thì nhất định phải bỏ ra một khoản tiền đi khám bệnh, cậu liền vội vã kéo chặt quần áo lại, hiện tại trên người cậu không có đồng nào, ở đâu có thể đi làm kiếm tiền, vẫn là đến ngày mai nhanh chóng đi ra ngoài tìm một nhà xưởng làm công đi, ít nhất trước tiên cũng phải ổn định cuộc sống lại mới được. Phát hiện mình không mang theo bất cứ vật gì, quần áo khăn mặt bàn chải đánh răng cũng không có, thế nhưng nhớ đến toàn bộ những thứ kia đều do nam nhân mua cho mình, cậu vẫn quyết định từ bỏ, lúc này mới phát hiện hiện tại quần áo mình đang mặc cũng là của nam nhân cho, kỳ thực cậu không chỉ nói không cần mấy thứ này với nam nhân dưới 1 lần, cậu mặc lại đồ cũ là được, nhưng nam nhân chính là mua không biết mệt, hơn nữa mỗi lần mua về xong trước tiên đều muốn cắt bỏ nhãn, mình muốn trả tiền lại cho y cũng không biết giá bao nhiêu, chỉ là sờ vào chất liệu liền biết là hàng hiệu rồi. Nhớ đến nam nhân đã từng đối xử tốt với mình, Lâm Văn Tịch có chút thống hận bản thân, tại sao vẫn luôn nhớ tới y vậy chứ, tại sao mình không thể độc lập hơn một chút. Thế nhưng ký ức lại ùa về như cơn lũ, muốn ngừng cũng không ngừng được, cho đến khi nó bao phủ lấy bản thân mới thôi. Nhớ tới nam nhân cao ngạo trong lòng lại vì mình mà chịu đòn, nhớ tới mấy hôm trước mình còn bôi thuốc cho y, nhớ tới khi đó còn ở trên giường triền miên cùng nam nhân, hiện tại toàn bộ đều đã kết thúc.
Bị lăn qua lăn lại như vậy, Lâm Văn Tịch vẫn không ngủ được, cậu dựa vào tường, toàn bộ đầu óc đều là bóng dáng của nam nhân, mắt đã không còn lệ, chỉ có cảm giác vừa sưng vừa rát, nhưng chút đau nhức này lại không thể nào bì nổi với sự đau đớn trong lòng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác bầu trời đã hiện lên vài tia sáng trắng.