Nghe được thanh âm ngọt ngào của bé con, thậm chí hoa huyệt còn thoáng co rút lại rồi bắt đầu chảy ra nước, Lê Diễm chỉ cảm thấy bụng dưới lại căng thẳng, anh không biết ngoài cười ra mình còn có thể bày ra biểu tình gì khác nữa đây. Thân thể của bé con này thực sự là nhạy cảm quá mức mà, chỉ vừa mới bôi có chút thuốc thôi đã có thể bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thành như vậy rồi.
Thấy biểu tình của Lê Diễm, Lâm Văn Tịch có chút khẩn trương và bối rối, vừa nãy cậu vậy mà lại phát ra thanh âm như thế… Có thể nào nam nhân sẽ cảm thấy mình rất *** đãng hay không… Cậu cũng không muốn như vậy, thế nhưng lại không thể khắc chế được bản thân mình…
Lê Diễm thấy Lâm Văn Tịch xấu hổ gần như sắp khóc lên, động tác trở nên ôn nhu hơn một tí, lấy khăn giấy ở bên cạnh qua, giúp cậu lau khô vùng xung quanh hoa huyệt, một lần nữa bôi thuốc lên. “Không sao, đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. Rất nhanh là được rồi, nhịn một chút nha.”
Bôi thuốc xong, Lê Diễm xoay người của Lâm Văn Tịch qua nằm lại trên giường, nâng mông của cậu lên bắt đầu bôi thuốc vào hậu huyệt.
Cúc huyệt phía sau cũng sưng rất lợi hại, từ nhan sắc hồng hồng ban đầu lúc này đã trở nên đỏ tươi, từ khi thấy hai tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch kỳ thực Lê Diễm cũng cảm thấy được bụng dưới của mình nảy lên từng đợt nóng bỏng, hơn nữa phản ứng vừa nãy của bé con thật đáng yêu, chỉ là anh cố hết sức đặt lực chú ý của mình vào việc bôi thuốc cho Lâm Văn Tịch, anh biết tối qua mình làm có chút quá mức, không thể không giúp em ấy “bảo dưỡng” tốt, có thể sẽ dẫn tới chỗ đó bị tổn hại, dù sao tiểu người hầu này cũng còn nằm trong lòng bàn tay anh một thời gian dài còn gì.
Thoa thuốc mỡ tốt rồi, trước tiên Lê Diễm từ từ lau sạch vùng xung quanh miệng huyệt của Lâm Văn Tịch, sau đó lại đâm một ngón tay vào, giống hệt như lúc anh giúp cậu khuếch trương. Lâm Văn Tịch vừa mới bị giày vò ở mặt trước xong, hiện tại lại đến mặt sau, trong lúc nhất thời khiến cậu có chút chịu không nổi, rõ ràng là đau rát, nhưng khi thuốc mỡ cùng ngón tay hơi lạnh lẽo của nam nhân tiến vào, cái loại cảm giác đau đớn xen lẫn kᏂoáı ©ảʍ dẫn theo ký ức của đêm qua, khiến cho chồi non ở phía trước của cậu bắt đầu ngẩng đầu. Nỗ lực hạ thấp thân thể, Lâm Văn Tịch với ý đồ che khuất địa phương khó chịu ở phía dưới của mình, thế nhưng thắt lưng lại bị nam nhân ôm lấy, ngón tay ở bên trong bôi thuốc thậm chí còn bắt đầu có ý xấu mà xoay tròn ma sát.
“A…ha…” Cố gắng cắn môi, nhưng trong chốc lát không cẩn thận vẫn thả lỏng để âm thanh lọt ra ngoài, Lâm Văn Tịch hận không thể trực tiếp đập đầu vào gối chết luôn cho rồi.
Lê Diễm nhìn thấy bộ dáng nhẫn nại của Lâm Văn Tịch, kỳ thực chính anh cũng đang một thân đầy mồ hôi đây, thấy vật nhỏ phía trước của Lâm Văn Tịch đã cương liền biết là em ấy cũng muốn, thế nhưng anh thực sự không thể tiến vào, xét theo tình huống hiện tại nếu như anh tiến vào, phỏng chừng thực sự sẽ xé rách cậu mất.
Cảm giác được một đôi tay ấm áp bao trùm lên du͙© vọиɠ của mình, toàn thân Lâm Văn Tịch run lên, rất nhanh nam nhân liền quen thuộc giúp cậu bộ lộng, mà ở phía sau tay của anh cũng bắt đầu trừu sáp, giống như lúc đang mập hợp, hơn nữa thỉnh thoảng còn đè lên điểm nhạy cảm của cậu, khiến cho Lâm Văn Tịch thở gấp liên tục.
“A…ha… Đừng mà… A…”
Rất nhanh Lâm Văn Tịch phóng thích ở trong tay Lê Diễm. Thuốc mỡ ở phía sau giống như trơn tề khiến cho ngón tay của Lê Diễm tiến vào càng sâu ở mỗi một chỗ xoay tròn, còn bị hấp thu sạch sẽ. Lê Diễm rút ngón tay ra, dùng khăn giấy lau sạch sẽ, để cho Lâm Văn Tịch tự mặc quần vào. Bụng dưới co rút từng đợt từng đợt khiến anh rất muốn vọt ngay vào phòng tắm.
Lúc Lê Diễm đứng dậy Lâm Văn Tịch còn chưa quên bộ phận đang hở ra ở phía dưới của anh. Mặt trướng đến đỏ bừng, vừa nãy nam nhân chỉ lo giải quyết du͙© vọиɠ cho mình thế nhưng lại không có muốn mình. Điều này làm cho trong lòng cậu dâng lên từng đợt ấm áp, cũng là bởi vì trong một khoảnh khắc chớp nhoáng này, khiến cho Lâm Văn Tịch dám làm ra một hành động to gan. Cậu kéo lấy nam nhân đang muốn bỏ đi.
“Còn có việc gì sao?” Lê Diễm nhìn bé con, thanh âm cố chút trầm thấp, Lâm Văn Tịch biết đây là thanh âm của anh khi du͙© vọиɠ dâng cao.
“Ừm… Em có thể…” Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, Lâm Văn Tịch không dám nhìn Lê Diễm, hai bên tai còn càng ngày càng hồng.
Hiểu được ý tứ của Lâm Văn Tịch, trong lòng Lê Diễm có chút mừng rỡ, nhưng anh vẫn còn cố bảo trì lý trí, không thể muốn em ấy sớm như vậy được. “Hiện tại thân thể của em chịu không nổi đâu.”
Biết nam nhân quan tâm mình, Lâm Văn Tịch càng thêm luyến tiếc để cho anh nhẫn nại vì mình, đương nhiên là không hy vọng nam nhân sẽ đi tìm những người khác để phát tiết rồi. Vì vậy ngày hôm nay cậu lại nói ra câu thứ hai khiến cậu cảm thấy đến không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.
“Để em giúp anh… Như vừa nãy anh mới làm với em vậy.”
Nam nhân không trả lời, thế nhưng sự trầm mặc lại làm cho Lâm Văn Tịch khó chịu đến phải buông lỏng tay ra, cậu cho rằng nam nhân không thích mình như vậy, trong lòng cũng càng thêm hối hận, anh ấy sẽ không cảm thấy mình rất thấp hèn đi. “Ừm, em chỉ nói vậy mà thôi, nếu anh không muốn… Vậy cũng đừng tưởng là thiệt. Không… Không sao đâu…”
Đột nhiên Lê Diễm nở ra một nụ cười tà mị, “Bảo bối, vừa nãy đã đồng ý rồi, hiện tại lại muốn đổi ý?”
“Không phải… Em không có…” Lâm Văn Tịch cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Bây giờ muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi nha, thực hiện lời hứa của em đi nào.” Nam nhân cười ngồi lên giường, nhìn thấy Lâm Văn Tịch không kịp phản ứng, chọc chọc lên đôi môi đỏ hồng của cậu. Anh không nghĩ tới em ấy sẽ đưa ra loại yêu cầu này, anh vẫn luôn cảm thấy bé con này rất dễ xấu hổ, cũng không muốn ép buộc em ấy làm chuyện gì, hiện tại đối với tình huống này, xem ra tiểu người hầu của anh thật sự là rất hiểu biết rất ngoan ngoãn a.
Nhìn bé con ngồi ngốc lăng ở chỗ đó, Lê Diễm cười nói, “Ngốc ở đó làm cái gì, không phải nói là sẽ đến giúp tôi sao?”