4
Thẩm Dục bình tĩnh nhướng mày, khóe miệng mím chặt cố nén ý cười.
【 Tuyệt vời! Giờ mình có thể quang minh chính đại dính lấy vợ rồi, tạ ơn thượng đế! 】
Hmmm, sao Thẩm Dục thành trùm trường được vậy?
Cậu ấy đi nhặt bóng rồi bước về phía tôi, khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng gần, nhịp thở của tôi cũng nhanh hơn.
Tôi không muốn yêu đương, nhưng ai mà từ chối được cái nhan sắc này?
Nói xem, ai từ chối được?
“Lớp trưởng, nãy cậu dùng sai lực ném, nên bóng mới bị rơi giữa chừng.”
“Tớ cảm thấy là do tay tớ không có đủ lực.” Tôi sờ sờ đầu, có hơi xấu hổ.
Quanh năm ngâm mình ở thư viện, ít vận động, nên sức của tôi trói gà còn không chặt.
“Không sao, để tớ giúp cậu tìm cảm giác ném bóng vào rổ.”
Giọng nói trầm ấm của Thẩm Dục vang lên ngay sau tai tôi, hơi thở của cậu ấy nóng hổi như một một chiếc lông vũ quét qua cổ tôi.
Có hơi ngứa.
Cậu ấy nhét quả bóng vào tay tôi, khi lòng bàn tay vừa thô vừa ấm của cậu ấy chạm vào mu bàn tay tôi, cậu ấy lại đột nhiên lùi ra xa.
【 Ah ah ah! Hồi hộp ghê, tay mình toàn mồ hôi, có khi nào vợ lại ghét mình không nhỉ?]
【 Nhưng mình muốn dán lên người vợ! 】
Lòng bàn tay to lớn lại phủ lên mu bàn tay tôi một lần nữa, cậu ấy vừa nói vừa giúp tôi ném bóng vào rổ: “Nhớ phải nâng tay lên, khi ném tay phải tạo thành một góc 50 độ với cơ thể, rồi ném bóng.”
Quả nhiên, ba điểm hoàn hảo.
“Wow! Vào rồi!”
Tôi vui vẻ quay đầu lại, nhưng không ngờ là cậu ấy ở gần tôi như vậy, môi tôi nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu ấy.
Hai chúng tôi đều đờ người.
【 A vừa rồi, vợ hôn mình??? Tối nay mình không rửa mặt đâu!! 】
Mặt Thẩm Dục đỏ bừng như tôm luộc.
Tôi: “??”
Tôi chỉ muốn nói, đừng có quá yêu!
Lúc này bọn Lý Mộng đã quay lại, nghi ngờ nhìn hai khuôn mặt đỏ bừng của chúng tôi, hỏi: “Các cậu? Mặt bị cảm nắng à?”
Ụ, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi còn chưa mở miệng, ánh mắt của mấy cô gái đứng ngoài xem đã như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:
“Cái đứa xấu xí này cưỡng hôn Thẩm Dục!”
“Nam thần của tôi bị vấy bẩn rồi!”
Tôi: Bớt xàm quần lại dùm!
Thẩm Dục không vui nhíu mày, nhìn về phía mấy cô nàng, giọng nói lạnh như băng: “Câm mồm!”
【 Mấy khứa đó là ai, mà dám nói vợ mình như vậy, mình muốn cho họ đẹp mặt!]
【 Hay mình tỏ tình trước mặt mọi người luôn nhỉ? 】
Không cần đâu……
Dưới ánh nắng mặt trời, tôi run lên bần bật.
Cậu ấy còn chẳng thèm màng đến sống ch…ết của tôi.
Dứt khoát, tôi nhắm hai mắt lại, trước khi tôi ngã xuống, Lý Mộng đã kêu lên: “Hiểu Hiểu, cậu làm sao thế?!”
Mà chẳng đợi Lý Mộng kêu xong, Thẩm Dục đã bế tôi lên, bế công chúa chạy về phía phòng y tế.
【 Vợ ơi, em đừng bỏ anh nữa! 】
Tôi ngạc nhiên: Tôi có từng bỏ rơi Thẩm Dục à?
(Đừng bỏ rơi nữa: nghĩa là đã từng bỏ rơi rồi, nên nữ chính mới thắc mắc là mình từng bỏ rơi Thẩm Dục à?)