Thịnh Hạ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, cười cười: "Nhưng làm sao bây giờ, trong hồ sơ của Cục Dân Chính, quan hệ hôn nhân của Chủ tịch Duệ, đề tên, là tôi."
Cô tránh đi bàn tay của anh, cổ tay đau, nhìn thấy rõ vừa rồi sức lực của anh lớn đến mức nào.
Người xuống tay không để ý, mà người đau......Tập mãi thành quen.
"Sắp hết giờ nghỉ trưa, em về công ty trước." Thịnh Hạ cầm túi xách trên ghế, nhàn nhạt nói.
"Thịnh Hạ." Nhìn cô rời đi, Tiêu Tễ Phong vô thức đưa tay ra ngăn cản.
Thịnh Hạ dừng lại bước chân, ma xui quỷ khiến nhịn không được nhìn thoáng qua Duệ Dạ, lại buồn cười khi nhìn thấy hận ý loé trong mắt Thịnh Viện Tuyết.
Mà sự chú ý của Duệ Dạ căn bản không ở trên người cô.
Rất nhiều lúc, chuyện buồn cười chính là......Thứ mà bạn gọi là quan tâm cũng chỉ là thứ rác rưởi bị người khác khinh thường.
"Chủ tịch Duệ!"
Kèm theo sau là một tiếng "Bịch bịch" quỳ gối của một người đàn ông trung niên.
Thịnh Hạ chuẩn bị rời đi thì sững sờ tại chỗ vì sự thay đổi đột ngột này.
"Chủ tịch Duệ, tôi cầu xin anh, chừa cho công ty chúng tôi một con đường sống, tôi có mẹ già bên trên con nhỏ phía xuống. Nếu giờ tôi cứ như vậy tuyên bố phá sản, sau này họ biết sống ra sao?" Người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất vẻ mặt tiều tuỵ, trong mắt mang theo tơ máu.
Thịnh Hạ nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất, khẽ nhíu mày.
Người này.....Khả năng là người phụ trách công ty.......nằm trong kế hoạch mở rộng thương nghiệp của Duệ Thị.....Vừa bị đánh sập.
"Chủ tịch Triệu, sẵn sàng thừa nhận thất bại là quy tắc cơ bản của những người đánh cược cờ bạc, Triệu Thị phá sản là kết cục đã định......Trở về đi." Duệ Dạ biểu tình thờ ơ nói.
Chủ tịch Triệu đang quỳ trên mặt đất, đầu gối dịch lên hai bước, con ngươi đỏ rực máu mang theo vẻ phức tạp sắp bị bức chết: "Không, sẽ không.......Chỉ cần Chủ tịch Duệ giơ cao đánh khẽ, Triệu Thị sẽ không phá sản.......Chủ tịch Duệ, chỉ cần anhhạ thủ lưu tình, cả đời tôi sẽ không quên cái ân tình này..........."
Thịnh Hạ quan sát biểu tình của Chủ tịch Triệu giống như không được bình thường, há miệng thở dốc, chuẩn bị nói thêm một hai câu, Thịnh Viện Tuyết kéo cánh tay Duệ Dạ, nhỏ giọng mở miệng, "Anh Duệ, em thấy người này.......có vẻ không đúng lắm, hãy để cảnh sát xử lý đi."
Con ngươi của Duệ Dạ khẽ trầm xuống, gật đầu.
Ở lúc Thịnh Viện Tuyết nói hai chữ "Báo cảnh sát", trong mắt Triệu tổng ban đầu còn mang một chút thần sắc giãy giụa và thống khổ, nháy mắt chợt thay đổi, như là hạ quyết định làm một việc gì đó, thò tay vào trong túi.
Thịnh Hạ vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của ông ta, nhìn thấy hành động của ông ta, sống lưng cứng đờ, "Cẩn......"
Một chữ "Thận" còn chưa nói xong, một con dao găm phản chiếu ánh sáng mặt trời đột nhiên hiện ra.
Duệ Dạ theo bản năng bảo vệ Thịnh Viện Tuyết ở trong ngực, sau đó bỗng nhiên giơ chân lên, hung hăng đạp Chủ tịch Triệu ra ngoài.
Chỉ là, nơi Chủ tịch Triệu ngã, vừa vặn là nơi Thịnh Hạ đang đứng.
Cô còn chưa kịp khôi phục chân tay tê cứng thì giây tiếp theo, Chủ tịch Triệu đỏ mắt kéo chân cô "Bốp" một cái, cả người cô ngã ngửa ra sau.
Gáy, sống lưng, nện thẳng xuống trên mặt gạch men cứng rắn.
Chớp mắt, cô nghe vô cùng rõ âm thanh xương cốt và gạch men sứ va vào nhau, "Rắc"....
Đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ tràn ngập loại cảm giác——đau.
"Thịnh Hạ!"
Cô bị Chủ tịch Triệu túm từ dưới đất đứng lên, con dao găm đặt trên chiếc cổ trắng nõn của cô, giờ phút này đại não cô phản ứng rất chậm, thậm chí ngay cả chuyển động tròng mắt còn có vẻ chậm chạp.
Nhưng hình như, cô nghe được một tiếng gọi nôn nóng đầy lo lắng.