Ánh mắt Duệ Dạ thu hồi từ trên người Thịnh Hạ, một lần nữa trở lại trên người Thịnh Viện Tuyết.
Thịnh Viện Tuyết cắn môi dưới, ánh mắt nhìn vòng cổ trên mặt đất, sau đó khom lưng....Chuẩn bị nhặt.
Duệ Dạ ôm eo cô ta, ngăn cản động tác của cô ta, trầm giọng nói: "Dơ bẩn."
"Nhưng......" Trong mắt Thịnh Viện Tuyết mang theo giọt lệ.
Thịnh Hạ nhìn trước mắt hình ảnh tình chàng ý thiếp, buồn bã cười một cái, cảm thấy bản thân giống như một trò đùa.
Cô đứng thẳng lưng như một tấm thép được đặt sau lưng, thẳng tắp đi qua trước mặt hai người.
Mà khi cô hao hết tâm lực kiên cường nguỵ trang, lại nghe được đối thoại của hai người phía sau, trong khoảnh khắc—
Sụp đổ.
Anh nói: "Hôm nào tìm nhà thiết kế làm riêng cho em một chiếc vòng cổ, kiểu dáng do em chọn."
Bước chân Thịnh Hạ hơi dừng, sau đó hơi cúi đầu, mắt nhìn tay phải của mình, trên vị trí ngón tay áp út......Trống không.
Cô, không có nhẫn.
Cô, kết hôn hai năm, trừ bỏ tờ giấy kết hôn kia, bất cứ cái gì cũng không có.
"Duệ Dạ......Em không có nhẫn, anh biết không?" Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khi nói ra đều phiêu tán trong không trung, không nghe được gì.
Để dỗ dành Thịnh Viện Tuyết vui vẻ, anh có thể vung tiền như rác.
Nhưng Duệ Dạ, hai năm, anh lại không muốn vì vợ của mình mà mua một chiếc nhẫn kết hôn, nếu truyền ra, người khác có thể nói anh keo kiệt, anh có biết không?
Thịnh Hạ vô tình cong lên khoé môi, nụ cười nhuộm vẻ cô đơn, hiu quạnh.
........
Tập đoàn Duệ Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Thịnh Hạ đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, trong tay cầm ly cà phê, ánh mắt tĩnh lặng nhìn đám đông náo nhiệt từ trên cao.
"Tổng giám đốc, đây là hạng mục sắp tới mà công ty muốn cùng tập đoàn Tây Hoa hợp tác........" Trợ lý Dương sửa soạn cẩn thận văn kiện, đặt lên trước bàn làm việc.
Thịnh Hạ quay người lại, buông ly cà phê.
Đầu ngón tay giở từng trang văn kiện, nhanh như gió đọc qua, nhưng sau khi nhìn thấy tên người phụ trách đã bị thay đổi, ánh mắt ngưng lại, "Đàm phán với tập đoàn Tây Hoa luôn là công việc của tôi, sao lại đổi thành giám đốc Vương rồi?"
Thư ký Dương chột dạ nhìn cô, "Đây là.......quyết định của Chủ tịch."
Duệ Dạ?
Thịnh Hạ ấn giữa mày, chậm rãi khép lại văn kiện, "........Cô đi ra ngoài trước đi."
Thịnh Hạ cầm văn kiện xuất hiện trước cửa văn phòng Chủ tịch, cửa khép hờ, cũng không hoàn toàn đóng.
"Anh Duệ, người phụ trách tập đoàn Tây Hoa bị đổi, chị Thịnh Hạ nếu biết có giận em không?" Giọng nói của Thịnh Viện Tuyết xuyên thấu qua khe cửa truyền tới rõ ràng đến tai Thịnh Hạ, ngăn lại động tác gõ cửa của cô.
Cô vẫn đang cảm thấy kỳ lạ, đàm phán hạng mục với tập đoàn Tây Hoa luôn là cô phụ trách, sao tự nhiên lại đổi người, hoá ra.......Là để Duệ tổng dỗ vui người trong lòng.
Trước mặt Thịnh Viện Tuyết, Duệ Dạ luôn có hàng vạn lý do để nhượng bộ.
Thịnh Hạ nhìn văn kiện trong tay, nhưng giờ đây nó lại trở thành một thứ tồn tại nực cười.
Nhưng Duệ Dạ à, anh quên mất người phụ trách tập đoàn Tây Hoa là ai rồi sao?
"Tổng giám đốc Thịnh đến tìm Chủ tịch sao?" Thư ký Dương vừa pha cà phê về, nghi hoặc nhìn Thịnh Hạ đang đứng trước cửa.
Thịnh Hạ nhìn thoáng qua cô ấy, sau đó hơi lắc lắc đầu, cất bước rời đi.
Khi đến thùng rác ở chỗ ngoặt, cầm văn kiện trong tay ném vào.
Đó chính là phương án hợp tác với tập đoàn Tây Hoa mà cô hao tổn sức lực mấy ngày qua, nhưng hiện tại..........xem ra thành dư thừa rồi.
Từ trước đến nay, chỉ cần một câu của Thịnh Viện Tuyết, có thể gạt đi trăm ngàn cay đắng mà Thịnh Hạ làm việc chăm chỉ để đổi lại, cuối cùng hoá thành bọt biển.
Cùng một họ, cùng một.........Người cha, chỉ tiếc, một người là đứa con của Thượng đế, còn một người là đứa trẻ bị.........Vứt bỏ.
Khi cô xoay người rời đi, cánh cửa văn phòng Chủ tịch cũng được mở ra, vừa vặn Duệ Dạ thấy được động tác cô ném văn kiện, mày kiếm nhíu lại.