DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Từ một tổng giám đốc ở trụ sở chính bị điều động đến một chi nhánh nhỏ không rõ tên tuổi, nói dễ nghe thì là đi công tác vài ngày, còn nói khó nghe chính là ép cô từ chức.
Thịnh Hạ ngăn một chiếc xe, đi đến Tập đoàn Duệ Thị.
Nhân viên đứng trong đại sảnh nhìn thấy cô tới, không giống như lúc trước chào hỏi nhiệt tình, ngược lại có chút tránh còn không kịp.
Văn phòng Tổng giám đốc và văn phòng Chủ tịch ở cùng một tầng, cô nhìn văn phòng Chủ tịch từ xa, mấy giây sau, quay trở lại văn phòng của mình.
“Tổng giám đốc Thịnh….” Cô thư ký nhỏ nhút nhát sợ sệt lên tiếng.
Thịnh Hạ vươn tay lấy đơn từ chức vừa mới đóng dấu, đưa đến tay của cô: “Cô đến đúng lúc, thay tôi chuyển giao đi.”
Cô thư ký nhỏ ngơ ngác nhìn trên giấy ba chữ to rõ ràng “Đơn từ chức”, “Tổng giám đốc Thịnh, năng lực công tác của chị mọi người đều hiểu rõ như ban ngày……Chị bàn bạc kĩ với Chủ tịch Duệ là được, ngài ấy nhất định sẽ không để hội đồng quản trị cách chức chị……”
Thịnh Hạ cười cười, ba phần ý cười, “Hội đồng quản trị của Tập đoàn Duệ Thị khi đưa ra quyết định, phải qua Chủ tịch ký tên, sau đó mới có hiệu lực.”
Cách chức là kết quả của sự đồng ý của Duệ Dạ.
Cô thư ký nhỏ nghe vậy, cắn môi dưới, điểm này không phải cô không biết, mà là….
“…….Nhưng, không phải chị là phu nhân Chủ tịch sao?” Sau một lúc lâu, trong khi Thịnh Hạ dọn đồ cho vào hộp đựng đồ, thư ký nhỏ không nhịn được hỏi một câu.
Tay Thịnh Hạ cầm hộp đựng đồ dừng lại, cong môi chua chát, “Cô đã gặp qua phu nhân Chủ tịch nào không có nổi một danh phận chính thức chưa?”
Cô kết hôn cùng Duệ Dạ đã hơn hai năm, cô làm việc ở Tập đoàn Duệ Thị bốn năm, ở Tứ Phương Thành mọi người đều biết Tập đoàn Duệ Thị có một tổng giám đốc Thịnh khôn khéo và sắc sảo, nhưng không ai biết, sự thật vị tổng giám đốc Thịnh này chính là vợ của Duệ Dạ.
Đây là kế hoạch cô đã tính trước khi kết hôn, và đây là cái giá mà cô phải trả.
Anh đã từng nói: Ngoại trừ một tờ giấy thân phận mỏng đó, cô sẽ không nhận được bất cứ thứ gì.
Lúc ấy cô đã nói như thế nào?
Dường như cô đã nói: Em không để bụng.
Ngày đó, cô đã nghĩ rằng chính mình sẽ không để bụng, nhưng lại quên rằng, con người sinh ra chính là những sinh vật tham lam, khi đã có được như ý muốn, dần dần lại càng muốn nhiều hơn nữa.
Cô đã trở thành vợ của anh…..Làm sao có thể không muốn cả trái tim anh, tình yêu của anh.
Chỉ là, anh không cho.
“Đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.” Sau ngày hôm nay, cô không còn tư cách đến văn phòng này nữa.
Để có thể đặt chân vào văn phòng này, cô đã nỗ lực không ngừng sáu năm, hai năm chuẩn bị, bốn năm phấn đấu để giúp cô leo lên đến vị trí này. Tưởng chừng có thể tay trong tay sóng vai cùng anh đi mãi mãi. Lại không nghĩ đến thật ra cũng chỉ là một giấc mơ, hơn nữa còn nhanh như vậy đã phải tỉnh giấc.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng năm đó khi cô xuất hiện trong toà nhà này với tư cách là một thực tập sinh vào năm cuối.
Bộ Âu phục của anh được là phẳng phiu, mặc chiếc áo khoác cùng màu và thắt cà vạt màu xám. Biểu cảm lạnh nhạt mà trầm mặc, bước xuống từ xe thương vụ, phía sau anh là trợ lý và thư ký cầm văn kiện đang báo cáo lịch trình trong ngày.
Một lần gặp mặt đó, cô nhớ rõ lần cuối gặp anh cho đến hôm nay đã là……345 ngày.
345 ngày trước, là ngày anh tốt nghiệp ra trường.
Anh từ xa nhìn thoáng qua cô, khiến cả ngày hôm đó cô giống như được tiêm máu gà, ra sức làm việc.
Cô liều mạng làm việc, tăng ca thêm giờ để kịp tiến độ, trong lúc mọi người tan làm lại cắn răng theo đuổi hạng mục, bởi vì làm như vậy mới có thể từng bước từng bước tới gần anh. Cô như một con robot, cho dù sốt cao vẫn lao vào đấu thầu hạng mục.
Chỉ để nhận được lời khen ngợi trong hội nghị công ty, được nhận ánh mắt tán thưởng từ anh.
Duệ Dạ sẽ không bao giờ biết đượuc, Thịnh Hạ đã nỗ lực vất vả như thế nào để có thể đuổi theo bước chân của anh.
Hoặc có lẽ….Cái gì anh cũng biết, chỉ là, không thèm để ý thôi.
Cô ôm hộp đựng đồ đi ra từ văn phòng, tất cả ánh mắt từ bốn phía không hẹn mà cùng nhìn đến đây, đồng tình, khinh thường, và cả vui sướng khi người gặp hoạ…..Loại ánh mắt nào cũng có.
Thịnh Hạ hít sâu một hơi, sống lưng thẳng tắp.
……
Chỗ ngoặt ở tầng hầm gửi xe có hai thùng rác rất lớn, Thịnh Hạ chần chờ mấy giây, sau đó ném cả hộp đựng đồ đang ôm trong ngực vào thùng rác.
Lấy chìa khoá xe từ trong túi, chuẩn bị đi ra từ chỗ ngoặt, bên tai lại nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn.
“Anh Duệ……Anh vẫn còn giận em sao?” Thịnh Viện Tuyết duỗi tay ngăn lại động tác mở cửa xe của Duệ Dạ.
Biểu cảm của Duệ Dạ có chút lạnh lùng, môi mỏng mím thành một hàng thẳng tắp.
Anh không nói lời nào, trong lòng Thịnh Viện Tuyết có chút không cam lòng, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, “Em biết mình không nên làm như vậy, nhưng anh Duệ cũng biết em thực sự rất thích anh ấy, em không chịu được trong lòng anh ấy có người phụ nữ khác, em……Em không có cách nào khác mới có thể nhất thời hồ đồ.”
Thịnh Hạ không có thói quen nghe lén chuyện, nhưng lúc này trong lòng có một giọng nói vang lên: Tiếp tục nghe, cuộc nói chuyện của bọn họ có liên quan tới cô.
Con ngươi đen láy của Duệ Dạ nhìn cô ta chằm chằm, trong đó toàn dò xét và nghi ngờ: “Tại sao Thịnh Hạ lại xuất hiện ở đó?”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi rất chính xác, sau khi nghe được tên của mình, sống lưng Thịnh Hạ cứng đờ.
Thịnh Viện Tuyết: “Em……”
Ngón tay thon dài của Duệ Dạ vén tóc mái sang bên tai cô ta, đôi mắt u ám, “Viện Tuyết, đừng lừa gạt anh, em nên biết rằng, anh không thích bị lừa.”
“Là Tễ Phong gửi tin nhắn cho cô ta, một lúc sau em cũng nhìn được trong điện thoại của anh ấy.” Đôi mắt Thịnh Viện Tuyết đỏ hoe, trông vô cùng yếu đuối đáng thương, “…Anh, anh không tin em sao?”
Duệ Dạ nhìn cô ta, không nói tin, cũng không nói không tin.
Giữa Duệ Dạ và Tiêu Tễ Phong, Thịnh Viện Tuyết lại chọn Tiêu Tễ Phong không phải không có lý do. Một cô gái được cưng chiều và chiều chuộng từ bé, sẽ tự nhiên thích một người đàn ông dịu dàng tinh tế, mà không phải người đàn ông nhìn không thấu như Duệ Dạ.
Mỗi khi anh trầm mặc lạnh nhạt, Thịnh Viện Tuyết sẽ cảm thấy ớn lạnh sau lưng mà không rõ nguyên do.
Giống như bây giờ, anh trầm mặc nhìn cô ta, khiến cô ta có cảm giác khẩn trương khi bị nhìn thấu sạch sẽ.
“Anh Duệ, em…” Thịnh Viện Tuyết cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người.
“Viện Tuyết.” Hắn nói: “Chuyện giữa em và Tiêu Tễ Phong, đừng lôi cô ấy vào.”
Thịnh Viện Tuyết nghe vậy, hồng mắt, không cam lòng nhìn anh, “Là cô ta luôn quấn lấy Tễ Phong, cô ta muốn cướp đi mọi thứ xung quanh em.”
Giọng nói Duệ Dạ lạnh thấu xương, ánh mắt thâm sâu: “Đủ rồi.”
Thịnh Viện Tuyết: “Anh đang bảo vệ…..”
Duệ Dạ: “Viện Tuyết, đừng để anh lặp lại lời nói lần thứ hai.”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, Thịnh Viện Tuyết cắn chặt môi, vừa không cam lòng vừa phẫn hận.
“Tiếp tục nói đi, tôi cũng muốn nghe.” Thịnh Hạ đi ra khỏi chỗ tối, chậm rãi đi đến trước mặt hai người, khoé miệng ngậm ba phần ý cười.
Khi cô đi ra khỏi đó, Duệ Dạ theo bản năng nhíu mày.
Thịnh Viện Tuyết khẽ cắn môi dưới, “Chị nghe lén chúng tôi nói chuyện.”
Nghe lén?
Thịnh Hạ rướn môi, “Hầm gửi xe của tập đoàn Duệ Thị được Thịnh đại tiểu thư nhận thầu rồi? Nếu đã biết là chuyện riêng tư, sao không tìm một nơi để nói? Cất cao giọng ở nơi công cộng thế này, tôi chưa kiện cô gây mất trật tự, cô nói ai nghe lén?”