"Cô dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với trưởng bối? Mẹ cô dạy dỗ cô kiểu gì vậy?!" Thịnh Kiến Quốc sa sầm mặt nói.
Thịnh Hạ cười cười, vén nhẹ sợi tóc bên tai, "Có khả năng Chủ tịch Thịnh có biết, bà ấy đợi ai khô Thịnh còn chưa biết.......Mẹ của tôi, đã chết."
Cô nói: "Bạch Bình Phong, bà đã chết."
Thịnh Kiến Quốc ngây người, nhưng cũng chỉ một lúc mà thôi, thật giống như nghe tin một người xa lạ đã chết.
Thịnh Hạ cảm thấy cười không nổi, đồng thời nụ cười giả tạo trên mặt cứ như vậy biến mất, trong lòng chỉ còn lại chua xót, một sinh mạng, không được người khác coi trọng cũng chỉ như một chuyện đến cũng phải đến.
Trước khi bà ấy chết, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm phía cửa, Chủ tịch Thịnh có biết, bà ấy đợi ai không?" Thịnh Hạ hỏi một câu.
Thịnh Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn cô: "......Đây không phải là lý do để cô tổn thương Viện Tuyết, cô có biết hay không từ nhỏ con bé đã bệnh tật ốm yếu, khả năng phục hồi vết thương so với người bình thường chậm hơn rất nhiều, con bé vừa từ trên giường bệnh ngã xuống, hai ngày trước vừa mới đóng vảy giờ miệng vết thương lại vỡ ra......"
Thịnh Hạ lúc này mới biết được, rốt cuộc Thịnh Viện Tuyết có chuyện to tát gì, phải khiến cho Duệ Dạ sắc mặt đại biến lôi cô đến bệnh viện trách móc, khiến cho Thịnh Kiến Quốc sa sầm mặt giáo huấn cô, hoá ra là vì......Thịnh đại tiểu thư sau khi trò chuyện điện thoại với cô, cảm xúc quá kích động, từ trên giường bệnh ngã xuống.
"Chủ tịch Thịnh nếu thật sự quan tâm đến con gái của mình, không bằng dạy dỗ cô ta đi, đừng có đi ra ngoài phá vỡ cuộc hôn nhân của người khác. Tôi đã kết hôn cùng Duệ Dạ, điểm này, còn cần tôi nhấn mạnh lại một lần nữa sao?" Thịnh Hạ cắt ngang lời của hắn.
Thịnh Kiến Quốc nghe vậy, mặt xụ xuống: "Thịnh Hạ, người Duệ Dạ thích chính là Viện Tuyết, chuyện tình cảm đừng cưỡng cầu, nếu cô thật sự thấu tình đạt lý, đừng miễn cưỡng làm gì nữa."
Thịnh Hạ nheo mắt, "Nếu tôi cứ nhất quyết phải miễn cưỡng?"
Thịnh Kiến Quốc: "Cô......"
"Không biết xấu hổ." Mẹ Triệu không biết đi tới từ lúc nào, chán ghét nhìn cô, "Quả nhiên có mẹ tất sẽ có con, người trước rẻ rúm không thể trông cậy người sau đoan chính, nhà của chúng tôi thiếu nợ mẹ con các người có phải không? Mẹ của cô muốn cướp chồng của tôi, giờ cô lại tới cướp bạn trai của con gái tôi, đúng là một chuyện hợp tình hợp lý, các người có cảm thấy thẹn với lòng chút nào không?"
Cảm thấy thẹn với lòng?
Thịnh Hạ cười khẽ một tiếng, điềm đạm mở miệng: "Chuyện tình cảm nếu phải tính thứ tự trước sau, thì mẹ tôi so với Triệu phu nhân đây gặp Thịnh tổng sớm hơn một năm. Còn nói về đạo đức, tôi là vợ danh chính ngôn thuận của Duệ Dạ.......Vậy tổng kết lại, tôi không hề "cảm thấy hổ thẹn" này bốn chữ, tôi nghĩ, Triệu phu nhân còn thích hợp hơn tôi."
Nhanh mồm dẻo miệng, miệng lưỡi trơn tru, nói năng hùng hồn. Thịnh Hạ đã là từng là cao thủ biện luận, cũng là một vị tướng quân luôn đàm phán thắng lợi trên thương trường.
Triệu Hiểu Tư căn bản không phải đối thủ của cô.
Có lẽ ngày thường cô giấu quá kĩ móng vuốt của mình, làm mọi người tưởng rằng ngoại trừ trên thương trường thì cô là một quả hồng mềm dễ bị người bắt nạt.
"Cô nói chuyện như vậy với trưởng bối ư? Không có giáo dục." Triệu Hiểu Tư bày tư thái của trưởng bối, mở miệng răn dạy.
Thịnh Hạ hơi nâng mi, lại rũ mắt cười nhạt, "Tôi không có giáo dục hay không cũng không phải chuyện Triệu phu nhân nên quan tâm, người bệnh tôi đã thăm, nếu hai vị đây không còn chuyện gì, tôi còn có việc, đi trước."
"Thái độ của cô là thế nào đây?" Triệu Hiểu Tư trợn mắt tức giận, "Cô hại miệng vết thương của con gái tôi vỡ ra, một câu xin lỗi còn chưa nói, đã muốn đi?"
Thịnh Hạ: "Triệu phu nhân rảnh rỗi ở đây lên án tôi, không bằng trở lại dạy dỗ con gái mình một chút, đừng có nửa đêm gọi điện thoại cho chồng tôi, bất quá tôi chỉ nhắc nhở cô ta vài câu mà thôi, cô ta bị thương liên quan gì tới tôi?"
"Cô..." Triệu Hiểu Tư giơ tay lên, chuẩn bị đánh lại đây.
Thịnh Hạ nâng tay, cô phản ứng rất nhanh, hoàn toàn có thể ngăn cản Triệu Hiểu Tư, hoặc có thể trực tiếp né tránh.
Chỉ là trong tầm mắt nhìn thấy Duệ Dạ đỡ Thịnh Viện Tuyết đi ra từ phòng bệnh, hai người nép vào nhau, trông vô cùng xứng đôi.
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, giây tiếp theo "Bốp" một tiếng, bàn tay Triệu Hiểu Tư giáng xuống mặt cô.
Hành lang rất yên tĩnh, cho nên cái tát này phát ra cực vang dội.
Thịnh Hạ ngơ ngẩn xoa xoa gò má của mình, giống hệt những pha quay chậm, ngước mắt nhìn Triệu Hiểu Tư, sau đó, giơ cao tay lên.
Nếu đã nói cô không có giáo dục, Thịnh Hạ đã chuẩn bị cho bà ta biết thế nào mới là không có giáo dục.
"Anh Duệ....."
Gần như cùng lúc Thịnh Viện Tuyết phát ra âm thanh, cánh tay Thịnh Hạ dừng trên không trung đã giữ lại, mà người giữ lại cánh tay, là Duệ Dạ.
Thịnh Hạ không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nói: ".....Bà ta đánh tôi."
Ánh mắt Duệ Dạ loé sáng, nhưng vẫn không buông tay cô ra, mà là lôi cô ra phía sau người, chặn không cho cô đối diện với Thịnh Kiến Quốc và Triệu Hiểu Tư, "Chúng ta trở về."
Nói xong, không đợi Thịnh Hạ có phản ứng, cũng không chào hỏi, lập tức đi ra khỏi bệnh viện.
Phía sau là giọng nói bất mãn của Triệu Hiểu Tư: "......Lại dám động tay với trưởng bối, thật không có giáo dục......"
Thịnh Kiến Quốc trầm giọng: "Bà bớt tranh cãi đi."
Triệu Hiểu Tư: "Ông đang trách tôi?"
"......"
Thịnh Viện Tuyêt nhìn hai người nắm tay sóng vai đi phía xa, nheo nheo mắt.
Ở cửa bệnh viện, Thịnh Hạ hung hăng hất tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, không chất vấn, không oán trách, thậm chí không tức giận, cô chỉ hỏi một câu: "Vừa lòng chưa?"
Duệ Dạ nhìn gò má sưng đỏ của cô, ánh mắt đen lại, "......Đi về lấy túi lạnh chườm."
Thịnh Hạ bỗng nhiên cười khẽ, lại động tới gò má, có chút đau, "Duệ Dạ, nếu hôm nay người bị đánh là Thịnh Viện Tuyết, anh sẽ ngăn cản cô ta hay giúp cô ta đánh lại?"
Duệ Dạ không trả lời.
Thịnh Hạ cười chua xót, xoay người.
Đi được hai bước, cô dừng lại bước chân, thấp giọng nói một câu: "........Duệ Dạ, rồi có một ngày, Thịnh Hạ sẽ không yêu anh nữa."
Chờ cho đến khi tình yêu cùng sự chiếm hữu mất đi, Thịnh Hạ sẽ không yêu anh nữa.
........
"Thịnh Hạ, tới Tây Hoa giúp anh đi." Trong điện thoại, Tiêu Tễ Phong nói ra lời mời.
Thịnh Hạ dừng một chút, cười nói: "......Tổng giám đốc Tiêu định đào người sao? Hiện tại em vẫn là tổng giám đốc Tập đoàn Duệ Thị mà."
Tiêu Tễ Phong: "Em còn định giấu anh, Hội đồng quản trị Duệ Thị cố ý đá em ra, chuyện này đã lan truyền trong ngành rồi."
Thịnh Hạ đè lại ấn đường, "......Để em suy nghĩ."
"Gọi điện thoại với ai vậy?" Kết thúc cuộc gọi với Thịnh Hạ, nháy mắt Thịnh Viện Tuyết đã ngồi đối diện Tiêu Tễ Phong.
Tiêu Tễ Phong cất điện thoại, sắc mặt trầm tĩnh nhu hoà nhìn cô ta, ".......Viện Tuyết, chuyện đính hôn, trở thành phế thải đi."
Thịnh Viện Tuyết ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt cứng đờ, "Tễ Phong, chuyện này vui đùa thực sự không buồn cười chút nào......Chúng ta ăn cơm trước đi, anh muốn ăn cái gì, em nghe nói tôm hùm nhà hàng này không tồi........"
"Tôi không nói đùa." Tiêu Tễ Phong cắt ngang lời nói của cô ta.
Thịnh Viện Tuyết khép lại menu, đôi mắt ửng đỏ, "Vẫn là bởi vì Thịnh Hạ, phải không?"