Trong khi Bảo Quyên cố tình tìm cách quấn quýt bên Bách Cơ thì Phi Hân như người mất hồn lang thang khắp nơi. mang trong lòng nổi oan ức. Nàng cảm thấy giận Bách Cơ vô cùng. Nàng trách anh sao không tin nàng. Ngay cả anh không tin nàng thì ai còn tin nàng nữa đây. Nàng đã dành tất cả cuộc đời nàng cho Bách Cơ, thế mà anh lại nhẫn tâm sĩ nhục nàng.
Nhưng suy nghĩ lại, Phi Hân thấy anh cũng có lý do riêng của mình. Những chứng cứ rành rành như vậy, bảo sao anh không tin và không nổi giận cho được. Phi Hân cảm thấy thương cho bản thân mình và thương cho anh. Không biết ai đã nhẫn tâm hại nàng và hại anh. Mất số tiền lớn như vậy, nhất định anh sẽ bị khốn đốn và ngân hàng sẽ gặp khó khăn. Hơn lúc nào hết, bây giờ nàng rât"" muốn được ở gần anh để giúp đỡ anh. Nhưng nàng biết chăc"" chắn không thể được.
Anh không thể chấp nhận nàng. Vì sau sự việc này, có lẽ nàng đã mất anh vĩnh viễn rồi. Nàng cứ suy nghĩ mãi để tìm một lý do nào đó giải thích cho sự Oan ức của mình, nhưng nàng không làm được. Càng giận anh, nàng lại càng nhớ anh da diết. Nàng đã tìm đến những nơi mà hai người thường đến để tìm lại một chút hương vị tình yêu của hai người. Như công viên này chẳng hạn. Đã hơn 10 lần nàng đến đây rồi. Lần nào nàng cũng chọn cái ghế mà lần đầu tiên hai người đã ngồi và anh đã tỏ tình cảm của anh với nàng. Và nơi đây, hai người đã từng có những nụ hôn thắm thiết ngọt ngào. Còn bây giờ, nàng một mình ngồi nơi đây để nghe trái tim mình thổn thức.
- Phi Hân!
Tiếng gọi quen thuộc làm Phi Hân giật mình quay lại, nàng cũng thốt lên:
- Mẫn Hào! Sao anh biết em ở đây vậy?
Nhìn Phi Hân với ánh mắt lo lắng, Mẫn Hào nói:
- Phi Hân ơi! Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Làm anh lo lắng lắm, biết không? Anh đã đi tìm em khắp nơi. Cứ sợ em trong lúc quẫn trí quá làm liều. Phi Hân ơi! Sao em khờ quá vậy? Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, thì hãy tìm đến anh, vẫn còn có anh lo lắng cho em đây mà.
Gặp được Mẫn Hào và thấy sự lo lắng của anh làm cho Phi Hân vô cùng xúc động. Những giọt nước mắt mà mấy ngày qua, nàng cố gắng nuốt ngược vào trong bây giờ có dịp trào ra. Phi Hân ngả vào lòng Mẫn Hào, khóc ngon lành, như nàng chưa từng được khóc.
Nhìn đứa em gái bé bỏng xáx xơ tiều tụy, lòng Mẫn Hào vô cùng thương xót. Mẫn Hào vỗ về:
- Hãy thật bình tỉnh đi Phi Hân. Hãy kể những gì đã xảy ra với em. Mặc dù Bách Cơ đã kể cho anh nghe hết rồi, nhưng anh vẫn muốn chính miệng em kể lại.
Phi Hân ngẩng lên nhìn Mẫn Hào với khuôn mặt xanh xao, nhoà lệ:
- Mẫn Hào ơi! Em khổ quá
Bất chợt Phi Hân ôm ngực và khuô mặt trở nên tái xanh, nàng nhăn nhó. Mẫn Hào hố thoảng:
- Phi Hân! Em sao vậy? Phi Hân …
- Em... em mệt quá
- Chế t! Cơn đau tim lại lên phải không? Thôi chết rồi! Em có mang thuốc theo không?
Phi Hân ngã hẳn người ra ghế và nói:
- Có. Ở.. Ở trong giỏ … Anh … lấy hộ em
Không chần chờ, Mẫn Hào mở giỏ lấy chai thuốc và nhỏ mấy giọt liền vào miệng Phi Hân. Xong, anh làm vài động tác sơ cứu cho Phi Hân. 5 phút trôi qua, gương mặt Phi Hân giãn ra và hơi thở của nàng nhẹ hơn. Mẫn Hào hỏi:
- Phi Hân! Em thấy thế nào rồi?
Phi Hân ái ngại:
- Em đã khoẻ rồi. Xin lỗi. Em đã làm phiền anh, Mẫn Hào
- Trời ơi! Bây giờ mà em còn nói như vậy nữa. Em có thếy sưc"" khoẻ mình suy kiệt lắm rồi không?
- Em biết, nhưng sức khoẻ đối với em không còn gì quan trọng nữa. Mọi chuyện đã làm cho em quá chán chường. Mẫn Hào! Anh có tin là em đã hại anh Bách Cơ không?
- Làm sao mà anh tin được. Nhưng Phi Hân này! Tại sao em lại ký vào những sổ sách đó.
- Không phải là em ký, nhưng nghĩ mãi, em vẫn không thể giải thích được vì sao đó chính là chữ ký của em. Mẫn Hào à! Bây giờ em khổ quá! Em không biết làm sao cho mọi người hiểu được là em vô tội, và làm thế nào để lấy lại số tiền mà Bách Cơ đã bị mất.
- Phi Hân! Dù cho như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không tin em là một người xấu. Nhất định anh sẽ giúp em tìm ra sự thật - Nhìn bộ đồ nhuốm bụi đường và mái tóc rối tung của Phi Hân, Mẫn Hào hỏi tiếp:- Ờ, Phi Hân! Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Anh đã đi tìm em khắp nơi mà không gặp
Nước mắt Phi Hân lại tuôn dài:
- Em lang thang khắp nơi
- Trời ơi! Tại sao em không về nhà.
- Em không dám về nhà. Em nghĩ sẽ không ai tin em. Em sợ những đôi mắt khinh bỉ khi nhìn em. Em sợ lắm, anh Mẫn Hào ơi.
- Đừng. Đừng khóc nữa. Nếu không, em sẽ mệt nữa đấy. Em thật là khờ. Mọi chuyện đều chưa sáng tỏ. Có lẽ nhất thời Bách Cơ tức giận, nhưng vẫn còn anh, còn Bảo Quyên chi. Ngày nào anh cũng đến nhà tìm em, anh thấy Bảo Quyên lo lắng cho em lắm đó.
Phi Hân lau những giọt lệ, nghẹn ngào:
- Em cảm thấy mình thật có lỗi. Em đã làm phiền đến mọi người.
Mẫn Hào ngồi suy nghĩ khá lâu, anh hỏi:
- Phi Hân này! Em có nghi ngờ ai đó hại em không? Hay ở ngân hàng em có gây phiền phức với ai không?
- Không. Xưa nay, em không làm gì phiền đến ai cả. Còn nghi ngờ người hại em thì càng khó hơn, vì tất cả hồ sơ sổ sách đều do em giữ, chỉ có người thường xuyên ra vào giúp em là Bảo Quyên thôi. Nhưng Bảo Quyên không bao giờ hại em và Bách Cơ như vậy
- Chị có em và Bảo Quyên thôi sao? Nhưng anh cũng nghĩ như em. Bảo Quyên rất dễ thương và rất tốt với chúng ta. Cô ấy nhất định không bao giờ làm điều đó.
- Anh Mẫn Hào này! Thế anh nghe Bách Cơ nói đưa vụ này ra thưa kiện không?
- Bách Cơ là một người thanh niên giàu lòng nhân ái và chung thủy. Cậu ấy bảo rất muốn đưa ra tòa, nhưng nghĩ đến những ngày em sẽ bị tù đày thì cậu ấy cảm thấy đau lòng nên không nỡ. Em yên tâm. Anh cũng có một số vốn riêng. Tạm thời anh đã giúp đỡ cho cậu ấy khăc"" phục khó khăn về tài chánh. Bây giờ, chỉ cần cậu ấy luôn tỉnh táo thì ngân hàng sẽ sớm được khắc phục và trở về bình thường.
- Vậy thì tốt rồi, có điều đáng tiếc là chúng ta không tìm ra thủ phạm. Mẫn Hào! Em cảm ơn anh đã tin tưởng vào sự trong sáng của em. Nhưng em nghĩ em sẽ không ở lại được nơi này nữa rồi.
Mẫn Hào hốt hoảng:
- Phi Hân! Thế em định đi đâu?
- Tạm thờ em cũng không biêt"" nữa, nhưng chắc chắn là em sẽ đi xa lắm. Xa hẳn cái thành phố này để em được yên ổn và quên hẳn Bách Cơ. Em sống nơi đây thấy cảnh củ mà nhớ người xưa, em chịu không nổi
Mẫn Hào thở dài:
- Anh rất hiểu tâm trạng của em. Nhưng Phi Hân à! Dù có chuyện gì xảy ra với em đi nữa, thì em phải nhớ rằng em còn có người anh này. Anh sẵn sàng giúp đỡ em
- Em nhớ rồi Mẫn Hào
Reng … reng … reng …
Câu chuyện của hai người bị cắt đứt bởi tiếng chuông của điện thoại di động của Mẫn Hào reo vang. Anh đưa máy lên nghe, bên kia là giọng hối hả của cô y tá. Rồi anh trả lời vào máy:
- Được, tôi sẽ về ngay
Quay sang Phi Hân, anh nói:
- Có một ca cấp cứu đang chờ anh. Phi Hân! Em đã muốn về chưa? Anh đưa về.
Phi Hân cười nhẹ:
- Cứu người quan trọng hơn, anh cứ lo công việc của mình đi. Vả lại, em cần mua sắm vài thứ ở chợ nữa.
- Thôi được, anh về trước nhé. À mà Phi Hân này! Nhớ lời anh giặn. Hãy suy nghĩ. Anh em ta sẽ gặp lại sau nhé. Qua trọng nhất là em phải chăm lo sức khoẻ của mình đấy
- Em hiểu rồi. Anh về đi, Mẫn Hào
Nhìn chiếc xe đưa Mẫn Hào lao vút trên đường phố, không hiểu sao lòng Phi Hân cảm thấy trống trải lạ thường.
Ngoài sông, trên dòng nước đang chảy xiết có một cánh hoa lục bình đang chơi vơi, cô độc. Mặc cho dòng nước cuốn đi, không biết đến một phương trời nào.