Chuyến công tác của Bách Cơ kéo dài ngoài dự định, làm cho bao nhiêu công việc ở ngân hàng, Phi Hân phải gánh vác. Nàng làm việc đến độ không còn thời gian để ăn uống, nghĩ ngơi và nàng rất lo lắng, sợ mình không hoàn thành nhiệm vụ, Bách Cơ về sẽ buồn. Nhưng rất may, Bảo Quyên lúc nào cũng tỏ ra sốt sắng và giành lấy công việc để giúp nàng. Bảo Quyên lăng xăng chạy tới chạy lui. Ngay cả những công việc tiếp khách, Bảo Quyên cũng giành lấy, làm cho Phi Hân cảm thấy mến phục hơn. Tối khi hai người trở về nhà, Phi Hân nói với Bảo Quyên:
- Bảo Quyên! Mấy hôm nay, nhờ có Bảo Quyên, mình đỡ vất vả. Mình nghĩ, nếu không có Bảo Quyên, mình không biết phải làm sao đây. Bảo Quyên! Mình cám ơn cậu nhiều lắm.
- Phi Hân! Sao cứ mãi khách sáo vậy? Chúng ta đã là bạn thân với nhau thì phải cố gắng giúp đỡ nhau chứ. Vả lại, trước khi đi, anh Bách Cơ đã hết lời dặn dò, nhờ mình giúp cậu mà - Bảo Quyên nhìn Phi Hân với ánh mắt ganh tị rồi tiếp:
- Phi Hân! Mình cảm thấy cậu thật là có phước. Có được một người yêu vừa giàu có vừa đẹp trai, lại thương yêu và lo lắng cho cậu. Mình thật là ngưỡng mộ.
Cứ ngỡ Bảo Quyên khen thật nên Phi Hân vô tư tâm sự cùng bạn không một chút giấu giếm:
- Thật ra, có đôi lúc mình cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Ngày xưa, mình thường hay nghĩ với phận mồ côi như mình mà được một thanh niên bình thường để ý là qúy quá rồi. Nhưng không ngờ mình lại có được một người yêu như Bách Cơ. Mình cảm thấy vui mừng và hạnh phúc. Nói thật, nhiều lúc thấy anh ấy lo lắng cho mình, mình cảm động đến phát khóc lên vậy đó.
Nén tiếng thở mạnh, Bảo Quyên cố lấy giọng nhẹ nhàng và có vẻ quan tâm hơn:
- Thế hai người có dự định bao giờ làm đám cưới chưa vậy?
- Bách Cơ có đề cập đến, Anh ấy bảo, sau chuyến công tác này, anh ấy sẽ rước cha mẹ về và bọn mình sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng nghĩ tới luc"" đó, mình cảm thấy lo ngại làm sao ấy. Không biết mình có làm tròn bổn phận làm vợ, làm đâu không nữa. Nên mình chưa trả lời gì với Bách Cơ cả.
Bảo Quyên cười khan:
- Mình tah^""y cậu được đó. Cậu ngoan hiền, giỏi giang, được Bách Cơ yêu mến. Nhất định cậu sẽ là một người vợ tốt. Cậu cứ nhận lời đi, để cho bọn mình cùng uống rượu mừng nữa chứ.
- Còn một điều mình cảm thấy lo ngại nữa, là với cha mẹ của anh Bách Cơ. Vì trước đó, như cậu biết đấy, mình đã một lần thẳng thắn nói lời từ hôn với Bách Cơ rồi, và họ biết rõ điều ấy. Không biết bây giờ mình trở lại với Bách Cơ, hai bác ấy có còn chấp nhận mình không. Mình cảm thấy thật lo sợ.
- Cậu cứ hay lo nghĩ vẩn vơ. Mình nghe nói ba mẹ anh Cơ là người tốt và rất qúy mến cậu. Mình nghĩ khi hay tin này, họ sẽ rất mừng. - Bảo Quyên nén tiếng thở dài liếc nhanh Phi Hân rồi tiếp:
- Cậu thì xem như đã an phận rồi. Còn mình, nếu ngày xưa không có chuyện gì xảy ra, thì có lẽ mình cũng đã thành gia thất, và có lẽ cũng có con cái đùm đề như người ta rồi. Nghĩ lại thấy thật là buồn. Ngày xưa, Gia Minh cũng yêu mình còn hơn cả Bách Cơ yêu và lo cho cậu. Anh ấy nâng niu mình như trứng mỏng. Mình thích đi đâu thì anh ấy đưa đi đấy, muốn gì thì anh ấy mua cho cái đó. Nhưng không ngờ đùng một cái, mình đã mất đi tất cả. Mình cảm thấy không cam tâm.
Phi Hân thấy thương và ái ngại cho bạn nên tìm lời an ủi:
- Bảo Quyên à! Có lẽ mỗi người đều có phần số riêng cả. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhớ lại làm gì cho phiền lòng. Vả lại, bây giờ Bảo Quyên cũng biết đấy. Mình thấy anh Mẫn Hào rất quan tâm và qúi mến Bảo Quyên. Mình thấy anh ấy là một người tốt. Sao Bảo Quyên không cho anh ấy một cơ hội đi?
Thật sự thì đến bây giờ, Bảo Quyên đã rất yêu Mẫn Hào. Ở anh, cô thấy có một sức thu hút và một sự tin tưởng vô cùng. Có đôi lúc cô muốn bỏ việc trả thù cho cha mẹ để được dành trọn trái tim cho Mẫn Hào, và được sống hạnh phúc trong vòng tay anh. Nhưng nổi ám ảnh về cái chết của ba mẹ cô quá lớn. Và hàng ngày chứng kiến hạnh phúc của Phi Hân - Kẻ thù của cô, cô không chịu được. Cô muốn cho kẻ thù của ba mẹ cô phải thấy con của họ chịu trả giá cho những tội lỗi mà họ gây ra, cô mới hả dạ. Cho nên khi nghe Phi Hân nói đến Mẫn Hào, cô giả vờ thanh minh:
- Mình cũng biết anh Mẫn Hào rất yêu mình. Nhưng có lẽ trái tim mình còn nặng về Gia Minh quá, nên mình chưa dứt ra được. Thôi, cứ để thời gian làm cho mình quên hẳn Gia Minh, rồi sẽ tính sau.
- Thế cũng tốt. Nhưng mình vẫn luôn hy vọng Bảo Quyên sớm quên Gia Minh để đến với Mẫn Hào. Mình biết Mẫn Hào là người tốt, mình tin rằng nhất định anh ấy sẽ đem hạnh phúc đến cho Bảo Quyên.
Bảo Quyên cười nhạt:
- Mình cũng biết điều đó. Nhưng ở đời mà, Phi Hân. Làm sao mình luôn làm được điều mình muốn. Nếu được như vậy thì cả tớ và cậu đâu có phải mồ côi, phải không?
- Chuyện đó đã qua lâu rồi, Bảo Quyên ạ. Đừng nhắc lại chỉ thêm buồn mà thôi. Bây giờ, ở bên Bách Cơ, mình cảm thấy thật là an phận. Mình không đòi hỏi hay mong muốn gì hơn nữa.
Bảo Quyên đanh mặt:
- Nhưng mình không an phận đâu.
- Hả? Bảo Quyên nói sao?
Biết mình hơi quá lố, sợ Phi Hân nghi ngờ nê cô giả lả:
- Ồ! Không. Ý mình muốn nói là mình không phải như cậu. Mình chưa làm được gì và chưa có gì cả, nên chưa an phận thôi mà.
- Ờ, thì ra vậy. Nhưng Bảo Quyên à! Mình hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ giống như mình. Thế thì chúng ta là những người hạnh phúc nhất trên đời này. Cậu có nghĩ như vậy không, Bảo Quyên?
Bảo Quyên lạnh lùng đáp:
- Ờ, mình cũng nghĩ như vậy.
Tự nhiên đôi mắt Bảo Quyên nhìn xa xăm, chợt nói:
- Ồ! Có phải là ngày mai Bách Cơ về không Phi Hân?
Đôi mắt Phi Hân sáng lên khi nghe nhắc đến Bách Cơ, nàng liếng thoắng trả lời:
- Đúng vậy, Bảo Quyên ạ. Mình rất mong cho đêm nay trời mau sáng và ngày mai mình sẽ gặp lại anh ấy. Mới đây mà đã gần hai tháng xa nhau rồi, mình nhớ anh ấy vô cùng. Nhất định khi gặp lại, mình có rất nhiều điều muốn nói. Và mình tin tưởng rằng anh ấy cũng có rất nhiều điều muốn nói với mình.
Bảo Quyên ngồi nghiến răng tức giận khi thấy sự phấn khởi của Phi Hân, nàng chỉ muốn ra tay giết Phi Hân cho rồi. Nhưng không được, làm như thế sẽ làm hư hỏng một kế hoạch mà nàng đã cố gắng mưu toan và gầy dựng nên.
Thấy Bảo Quyên ngồi yên lặng, Phi Hân vô tư đến ngồi kế bên, nắm tay Bảo Quyên:
- Bảo Quyên! Nhất định ngày mai Bách Cơ về sẽ có quà cho chúng ta. Theo cậu đoán, anh ấy mua gì cho chúng ta nào?
- Ơ, mình cũng không biết nữa.
- Ừ. Thật khó đoán quá. Ơ, Bảo Quyên này! Không biết ngày mai về, Bách Cơ sẽ đánh giá và nói thế nào về công việc mà hai đứa mình đã làm mấy tháng nay nhỉ?
Suy nghĩ khá lâu, Bảo Quyên nói một câu đầy ẩn ý:
- Chắc chắn anh ấy sẽ thưởng công cho cậu thật xứng đáng. Cậu cố mà chờ xem nhé.
- Ô, Bảo Quyên ơi! Mình mong sao cho mau tới ngày mai quá.
- Thế ngày mai, cậu có định ra phi trường đón anh ấy không?
Suy nghĩ một lúc, Phi Hân nói với vẻ luyến tiếc:
- Mình rất muốn đi đón anh ấy, nhưng ngày mai mình có hẹn với mấy khách hàng nên không thể đi được. Thôi để anh ấy về rồi gặp luôn. Hy vọng anh ấy không trách mình.
- Bảo đảm anh ấy sẽ không trách cậu đâu, Phi Hân a.
- Sao cậu biết?
- Vì cậu bận những việc đại sự mà, phải không?
Phi Hân cười:
- Cậu nói quá lời làm mình mắc thẹn
Và ánh mắt Phi Hân mơ màng, nàng đang nghĩ về ngày mai, nàng sẽ gặp lại Bách Cơ, người yêu của nàng.
Dù không nói ra, nhưng Bảo Quyên mong Bách Cơ về còn hơn cả Phi Hân. Nhưng đối với nàng, viêc. mong Bách Cơ về vì một mục đích khác.
1 mục đích vô cùng thâm hiểm mà không ai có thể ngờ được.