Sáng hôm sau tôi vội vã đến bệnh viện, giữa chuyến đi gọikhông biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng chẳng ai bắt máy, cho đến lúc vào sân bay tôi vẫn gắng gọi thêm cuộc nữa mà vẫn vô ích, mọi liên lạcđều tiến vào hố đen, Trần Dũng ở nơi xa xôi chẳng có chút tin tức nào.Tôi lo lắng quá gọi cho Tiểu Kiếm nhưng nghĩ lại thấy khó có thể mở lời, quan niệm từ xưa thâm căn cố đế : việc xấu trong nhà không nên vạch áocho người xem lưng. Chuyện vợ chồng ầm ĩ tốt hơn đừng để người khácbiết. Nhưng mà đều sắp phải ly hôn tới nơi, còn phân biệt người trongngười ngoài ư? Tôi không muốn cố chấp vấn đề này nữa, càng nghĩ càng sợhơn.
Vì thế tôi quyết định chạy thẳng đến bệnh viện thăm Lượng Lượng, làmcách nào nữa bây giờ, tìm không thấy ông chồng phạm tội thì chỉ có thểđi thăm người bị thương trước, chuyện khác để sau hãy tính.
Bước đi trên ngã tư quen thuộc, tháng mười một ở miền Bắc lạnh vàkhô, tôi đi đến bệnh viện mà trong lòng hỗn loạn, không biết chuyện gìđang chờ mình phía trước.
Thật sự thống khổ! Đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Lượng Lượng hoạt bátđang nằm bẹp trên giường, mắt khép hờ, thỉnh thoảng nhăn mặt đau đớn,rên rỉ vài tiếng, hít thở nặng nề. Tự nhiên lòng tôi quặn thắt, nhanhchóng buông giỏ trái cây xuống, đỏ mắt hỏi cậu ấy. "Lượng Lượng, em saorồi? Khó chịu ở đâu, nói cho chị dâu nghe".
Nghe được giọng tôi, cậu ấy mở mắt ra, vẻ mặt khổ sở đóng băng vàigiây, sau đó nắm chặt lấy góc áo tôi mà khóc. "Chị dâu, em đau quá".
Thấy cậu ấy như thế, nước mắt tôi cũng ầng ậng muốn trào ra, tôi cắnrăng chịu đựng, lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu ấy. "Đừng khóc, LượngLượng kiên cường lắm, đừng khóc nữa".
"Chị dâu, chị đi gặp anh Dũng mau lên, anh ấy gặp chuyện rồi, gặpchuyện không may rồi!". Mũi cậu đỏ lên, hít hít nước mũi. "Bữa đó em lái xe anh ấy ra ga đón, giao chìa khóa cho anh rồi, anh nói muốn đi lấy đồ cho nhà hàng, lập tức sẽ trở lại ngay. Em hỏi anh ấy sao lại gấp gápvậy, anh không nói, chỉ lặp đi lặp lại một câu : Lượng Lượng, anh Dũnglàm sai một chuyện, phải nhanh chóng đưa chị dâu em về".
"Trên đường về nhà hàng, sắc mặt anh Dũng rất xấu, xe chạy nhanh lắm, hình như anh ấy rất vội, em ngồi lo lắng suông chứ không biết giúp gì,thấy chiếc xe phía sau tiến lên, tốc độ cũng rất nhanh, đang định khuyên anh ấy chạy chậm một chút, ngờ đâu em chưa kịp nói, rầm một cái, thânmình văng về trước, choáng váng không biết mình đập trúng cái gì, cảmgiác đầu ong ong, sau đó chẳng biết gì nữa".
Dừng lại, cậu bồi bàn bé nhỏ đau đến nỗi mặt trắng bệch, đáng thươngnhìn tôi, tiếp tục khóc. "Chị dâu, bọn họ nói đã cắt bỏ lá lách của emrồi, em, em sẽ không chết chứ?".
"Không đâu, Lượng Lượng đừng nghĩ nhiều, đương nhiên không thể rồi".Tôi đứng bên giường, hai mắt trống rỗng, chỉ có thể hời hợt an ủi LượngLượng, không phải tôi vô cảm, mà cả đầu tôi chỉ nghĩ về những lời cậu ấy vừa nói : Trần Dũng nói anh làm sai, anh nói anh phải đón tôi về, anhsốt ruột, anh đâm xe, anh...
Lời nói đó là tảng đá ném vào đáy hồ, tạo sóng mạnh mẽ. Lòng tôi nhưcó lũ cuốn, nó cuốn phăng cả tôi, tôi kiệt sức ngã quỵ lên giường, nhìnchằm chằm Lượng Lượng, thều thào. "Anh ấy vì chị, là vì chị!".
Đúng vậy, toàn bộ tai nạn này chính là vì tôi! Một bước. Hai bước. Ba bước... Tôi hoảng hốt lao ra khỏi phòng bệnh, hoảng hốt chạy xuống lầu, bệnh viện chật chội trở nên trống rỗng, ra khỏi chỗ của Lượng Lượng,tôi biến thành bóng ma lúc ẩn lúc hiện, từng bước từng bước đi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Câu Lượng Lượng nói vẫn còn vang vọng bên tai, nhưchiếc máy quay đĩa bị hỏng cứ giật đến giật đi mỗi một đoạn nhạc.
"Trong khoảng thời gian này mình anh Dũng bận bịu, tụi em định gọiđiện cho chị thì ảnh không đồng ý, còn dặn bạn bè thân hữu không ai được nói cho chị biết, bảo là chị có về cũng chẳng giúp gì được. Cuối cùngvẫn là em lén gọi cho anh Tiểu Kiếm, kêu ảnh mau tìm chị về. Chị dâu, em như vậy có tính là nhiều chuyện không? Chị không biết anh Dũng bây giờtrông thế nào đâu, chị chẳng cần làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh anh ấythôi còn làm ảnh có thêm động lực nhiều hơn cả đám tụi em cộng lại".
Thật vậy chăng, thật là như vậy chăng? Vậy vì sao không đến tìm tôi,thậm chí không nghe điện thoại? Sợ liên lụy đến tôi nên mới xa cách tôi? Hay vẫn vì khúc mắc lúc trước, cảm thấy tôi sẽ chế giễu anh? Hơn nữa,Lâm Mi đâu? Sao Tiểu Kiếm lại nói Trần Dũng hận cô ta thấu xương?
Nghi vấn càng lúc càng nhiều, những gì tôi biết được chỉ là phần nổicủa tảng băng trôi, nghĩ không ra, nghĩ đến đau đầu cũng không ra, cắnrăng, tôi dừng lại bấm điện thoại, để ý mặt mũi cái quỷ gì nữa, vứt bỏtất cả cố kỵ, Niếp Ân Sinh tôi hôm nay nhất định phải tra ra cho rõ.
Nửa giờ sau.
Đứng trong hành lang bệnh viện, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy vớiTiểu Kiếm, đáp án làm tôi hoàn toàn bất ngờ, tất cả chỉ vì một tờ giấyghi nợ Trần Dũng từng viết khi còn trẻ, nó ghi anh thiếu Lâm Mi mườivạn?! Xoa xoa trán, tôi không biết nên khóc hay nên cười, ông chủ Trầnkhôn khéo là thế mà lại làm ra thứ chuyện ngu xuẩn này, cho dù khi còntrẻ hết sức lông bông đi chăng nữa, nhưng hiện tại lăn lộn ngoài xã hộibao năm mà vẫn tái phạm? Ngay cả Tiểu Kiếm cũng chẳng thèm nói đỡ choanh, lặp đi lặp lại "Chuyện này anh Dũng sai bét be rồi". Cậu ta còn nểmặt đấy, là tôi thì tôi mắng thẳng : ngốc tới già! Sao không đi tìm luật sư? Có tra luật hợp đồng chưa? Ra tòa thì ra tòa, chả nợ nần gì sất,muốn kiện thì kệ xác cô ta kiện! Lâm Mi tống tiền ư? Coi mình là ai vậy, ông chủ nhỏ xíu nhà thì nghèo, bày đặt làm người giàu! Thật sự là bịanh làm cho tức chết mà!
Tôi bực bội giơ chân đá một phát vào không khí, tưởng tượng ra khuônmặt anh bị đạp trúng, anh Dũng đồ đầu đất, đáng bị đòn, thật sự đáng bịđòn!
Người không ở bên, thành ra trút giận chỉ có thể trút vào không khí,đá không tới người, tôi phẫn nộ dậm chân, mắt ươn ướt. Tên ngốc đó vìsao lại thế chứ, đoán không đúng hết mười phần nhưng tám chín phần thìtôi đã chắc chắn, giống như Tiểu Kiếm đã nhận định. "Chị dâu, anh Dũnglà sợ chị tức giận, sợ chị nóng ruột nóng gan, nhà hàng xoay vòng vốnnhanh, dù phải lấy tường Đông đắp tường Tây thì chỉ trong một năm là bùxong lỗ, ai ngờ bị chị phát hiện, vở diễn này chẳng còn cách nào khác là phải hạ màn".
Ngẫm lại giọng điệu của Tiểu Kiếm, tôi phì cười, càng lúc càng cườilớn hơn, cuối cùng úp mặt vào vách tường, chẳng thèm nhìn ánh mắt củangười xung quanh, mặc kệ hai má đẫm lệ, tôi cười thật to. Trần Dũng vàtôi chẳng qua lấy nhau để sống chung thôi, anh coi trọng tôi như vậy làm gì! Nếu coi trọng tôi, vì sao không tin tôi!
Bao nhiêu chuyện oanh oanh liệt liệt, trước đó có bao giờ anh nghĩ sự cố chấp và thiện ý của anh lại dẫn đến một hồi bi kịch không?
Tôi không biết lòng mình cảm thấy sao nữa, dường như nó vượt quá sứcchịu đựng của bản thân tôi, hết tỉnh táo rồi lại mê man. Là hận, hay làgiận, hay bị tổn thương, lửa giận bùng lên không thể dập tắt, từ lúchiểu ra mọi thứ, nó nhanh chóng lan ra, nó gào thét, nó bành trướng.
Thời gian trôi qua lâu thật lâu, Ân Sinh phát điên rốt cuộc cũng bình thường trở lại, chỉnh sửa nhan sắc, vuốt vuốt tóc, đi về phía phòngchăm sóc đặc biệt.
Ngừng cười, lau khô nước mắt, gót giày của người phụ nữ đã kết hôn dẫm nát mặt đất, vang lên những tiếng cộp cộp.