Tôi quyết định điều tra, tuy rằng cảm giác triển khai phảnchiến với người thân cận nhất với mình thật không vui vẻ. Tôi có thể tha thứ việc Trần Dũng có tình cảm với người khác rất dễ dàng, nhưng khôngthể chấp nhận việc anh phản bội tôi trong cuộc sống chung. "Phản bội"chính là con quỷ giấu mặt, anh làm chúng tôi đồng sàn dị mộng, tâm thầnkhông yên.
Mà không yêu nhau thì lấy gì phản bội? Vì cái gì nỗi sợ hãi đó nhưgiòi bọ đục ruỗng, cuốn lấy tôi, nhìn chòng chọc vào tôi, dù có cố gắngcũng không tránh khỏi.
Không nghĩ ra, cũng không rảnh mà nghĩ. Tôi chỉ biết bản thân mình hiện giờ cứ thấp thỏm lo âu.
Gạc cánh tay vắt ngang hông mình ra, tôi rời giường, nhìn gương mặtngười đàn ông dưới ánh mặt trời còn mờ mịt chưa tỏ, thật ôn hòa vô hại.Bỗng nhiên tôi thấy uể oải, thấy mình thất bại thảm hại, đàn ông tốt đàn ông xấu, Niếp Ân Sinh tôi chẳng giữ được ai! Số cô độc? Mệnh đào hoa?Ai biết đây.
Rửa mặt qua loa, cầm một miếng bánh mì rời nhà, nghe Trần Dũng gọisau lưng. "Bà xã, cầm bịch sữa theo đi!". Tôi khoát tay, chạy xuống lầu, tôi sợ cao thủ diễn trò đó, sợ chống đỡ không nổi.
Tâm tình tôi giống thời tiết hôm nay : âm u chuẩn bị mưa to. Đi làmđưa đẩy cho xong chuyện, không yên lòng ngẩn người, chưa tới ba mươiphút sau liền chuồn ra ngoài gọi điện thoại, lui ở góc tường, tìm dãy số chị chủ cho thuê nhà hôm qua tôi trộm được từ điện thoại của Trần Dũng, lần lữa nửa ngày, quyết định nhấn gọi. Cái này thật sự là tức nước vỡbờ, không có đường lui.
Đường dây thông, hàn huyên dăm câu, chị chủ nhà cười rất vui vẻ, chịấy không biết đằng sau tiếng cười sang sảng của tôi cất giấu không biếtbao nhiêu chua xót.
Cuối cùng, cơ hội tới, tôi dùng giọng điệu ngọt ngào nhất hỏi. "ChịKim, chị xem thử lúc nào có thời gian, em kêu Trần Dũng mang sáu thángtiền nhà còn thiếu qua cho chị". Không phát hiện lòng bàn tay nắm chặtđã ướt sũng mồ hôi.
"Tiền thuê nhà? Không phải đã mang qua rồi sao? Dũng không nói với em à? Bọn chị toàn thanh toán cả năm thôi...".
Ầm một tiếng sấm đánh xuống, mưa to xối xả tuôn rơi, tôi cô đơn đứngnép vào góc tường, toàn bộ ướt đẫm. Sự tình sau đó loạn một đoàn, tôikhông biết làm cách nào mình cúp được điện thoại, không biết làm thế nào mình đi đến nhà hàng của Trần Dũng, tránh ở sau gốc cây, nhìn về biểnhiệu quen thuộc phía xa xa, tôi đứng như người mộng du.
Vừa chạy đến ngân hàng chứng thực, kết quả phát hiện bảy vạn kia anhkhông mang đi, ngược lại còn nhiều ra thêm ba vạn, hẳn là số tiền lúctrước dùng để mua công thức còn dư, như vậy, mười vạn nhân dân tệ, anhmuốn dùng làm gì? Tôi nghĩ không ra, đáp án ẩn trong lòng làm tôi sợhãi, liều mạng cự tuyệt nó, không muốn thừa nhận.
"Lượng Lượng, anh đi ra ngoài một chút, có việc thì gọi di động choanh". Người đẩy cửa ra chính là ai? Vẫn quần áo đen tạp dề đen, vẫn khíkhái bức người như thế. Tôi mơ mơ màng màng bám theo, tuy ham muốn biếtđược sự thật rất lớn nhưng phải theo dõi, tôi ước gì mình có thể chạyqua đó vỗ vỗ bờ vai anh, hỏi một câu. "Ông xã, anh muốn đi đâu?".
Mưa vừa mới ngừng, mặt đường trơn trượt, chân dậm xuống, nước bùn bắn lên, tôi vẫn thường buồn bực vì sao anh đi đường không bao giờ bị bùnvăng trúng, còn tôi mỗi lần đi mưa y như rằng ống quần bê bết bùn. Người đàn ông bước đi sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái đó rốt cuộc có phươngpháp bí mật gì?
Đi và đi, đường dài như không có điểm cuối, bóng dáng anh xuyên quađám đông, xuyên qua biển xe cộ, bờ vai dày rộng hiên ngang đó trở thànhmục tiêu của tôi. Thậm chí tôi nghĩ cứ đi mãi thế này, anh ở trước, tôiphía sau, đi suốt cả đời còn tốt hơn đối mặt với kết quả.
Nhưng, anh dừng lại, đứng ở bãi cỏ phía xa kia, chiếc xe màu bạc sáng bóng chói mắt. Có một cô gái đẩy cửa xe bước ra, ngửa đầu tháo kính râm xuống, đôi mắt to quyến rũ, cười với anh.
Quả nhiên là Lâm Mi! Tôi bịt miệng, ngăn lại hàng lệ sắp rớt xuống,tôi thấy Trần Dũng đưa tay, trong tay anh là cuốn sổ tiết kiệm nho nhỏmàu hồng.
Sổ tiết kiệm, mở tài khoản là Trần Dũng, mật mã là sinh nhật tôi. Aicó thể ngờ sinh nhật tôi lại trở thành con đường chu cấp tiền bạc chotình nhân cũ của chồng tôi chứ! Thì ra là thế, thì ra là thế! Tôi xoayngười thật mạnh, lảo đảo tránh ra, dụi hai con mắt chuẩn bị đẫm nước,tôi ra lệnh cho chính mình : Không được khóc! Khóc cái gì, khóc vì anhkhó dứt tình xưa, hay khóc vì sự ngộ nhận của tôi? Chỉ là người bầu bạnsưởi ấm nhau, tan thì tìm người khác, đó là bình thường. Trần Dũng,người đàn ông ngay cả hôn cũng không hôn tôi, tôi dựa vào cái gì để ýanh ta? Đúng, tôi không cần, một chút cũng không cần!
♥
Trở lại công ty là đã gần giữa trưa, tôi ngồi xuống bàn ngẩn ngơ,thẳng đến khi cảm giác đồng nghiệp nào cũng dùng ánh mắt quái dị xem xét tôi, mới phát hiện ra toàn thân mình xơ xác rối tinh rối mù. Quần áobẩn thỉu, tóc rối, son môi lem luốc, mascara cũng chảy... Ngẫm lại thậtsự là hổ thẹn, để cho một người không thương cũng không yêu mình khiếnmình ra nông nỗi như vậy, Niếp Ân Sinh, mày không có chút tiền đồ nào!
Cúi đầu tìm khăn mặt, nhanh tu bổ diện mạo xinh xắn trở lại. Hôn nhân thất bại, người còn muốn sống thì không thể trưng bộ mặt nữ quỷ ra đểngười khác chê cười được, tôi hiểu, điều mấu chốt là mình phải đứngthẳng, không thể gục ngã!
"Tiểu Niếp!". Trưởng phòng tài vụ đứng ở cửa hỏi thăm, nhìn thấy tôivội vàng sửng sốt, ngoắc liên tục. "Trời ơi con nhỏ này, em trở lại rồià, nhanh lên, tổng giám đốc Tống tìm em".
Đầu óc choáng váng để mặc trưởng phòng kéo tôi lên văn phòng quản lý, nghe được một tin cực tốt : Kế toán viên của công ty con nghỉ sinh con, bên kia không đủ nhân lực, muốn phái tôi đến đó làm thế ba tháng. Sauđó, còn có tin gì lớn hơn tin này nữa? Tổng giám đốc nói. "Tiểu Niếp à,em là người trẻ tuổi nhất bộ phận tài chính của chúng ta, nếu tráchnhiệm này quá lớn thì tôi sẽ phân cho người khác lớn tuổi hơn...".
Tôi ngăn anh ta lại, gật đầu thật dứt khoát. "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, em đi!".
Cánh cửa này đóng lại, có cánh cửa khác mở ra, thượng đế quả nhiên công bằng!
Cứ như thế, tôi trốn chạy, về nhà dọn dẹp một chút, mua vé máy baytrong ngày, lúc sắp làm thủ tục lên, tổng giám đốc xuất thân quân nhânvỗ vai tôi. "Trẻ là phải vậy, phát huy tinh thân hăng hái, Tiểu Niếp cốgắng nhé, sau này nhất định tiến xa!".
Tôi chỉ có thể cúi đầu cười khổ. Ngồi trên máy bay, nắm điện thoại do dự mãi, cuối cùng, vẫn nhấn gọi dãy số quen thuộc kia, khi giọng anhvang lên, lòng tôi, như bị ai đó giày vò.
"Anh Dũng, công ty phái em đi công tác". Kỳ lạ vì sao ngữ khí củamình có thể bình tĩnh như thế, như hồ nước lặng, không một gợn sóng.
"Gì? Đi công tác? Bà xã, sao nói đi là đi liền vậy? Em đi đâu? Đi bao lâu? Hành lý có chuẩn bị đầy đủ chưa? Sao không nói anh đi tiễn? Trênngười có mang đủ tiền không?". Một loạt câu hỏi như pháo nổ phát ra từmiệng người đàn ông vừa phản bội tôi, từng chữ từng chữ hoang đường.
"Không có việc gì, đều đã chuẩn bị tốt, anh, anh không cần lo lắng".Lòng tôi đau quả thực sắp chết, câu không thành, từ ngữ vô nghĩa, chẳngđể ý đến đầu bên kia lo lắng la lên. "Bà xã, Ân Sinh...". Tôi ngập ngừng gạt bỏ. "Em tắt máy đây, hết pin".
Nếu không thể ngả bài với nhau, vậy thì chạy trốn, chạy trốn đến chín tầng trời, chạy trốn tha hương nơi đất khách quê người, có lẽ ở vùngđất xa xôi đó, tế bào não của tôi có thể phát triển dài ra, để cho tôibiết cách chữa thương là gì.