Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 70



 Tôi là áng mây trên bầu trời

*

"Không có, sao vậy?" Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế kia hỏi.

Hạ Chi Hàng cau mày: "Hình như nhìn thấy người quen."

Cô ta cũng đang đi du lịch.

Không lãng phí thêm thời gian, cô ta quay lại, đi vào nhà lấy một chiếc máy ảnh không gương lật, nhìn về hướng nguồn phát ra tiếng hát trong đêm—— Cô ta chụp một vài bức ảnh trên bãi biển, nơi rõ ràng đã dựng một chiếc lều lớn.

Máy ảnh không gương lật được trang bị ống kính tiêu cự cố định 50mm, dưới ống kính có hình dáng nhỏ như con kiến, chỉ nhìn thấy đường viền, tuy nhiên sau khi chụp ảnh, liên tục phóng to, có thể thấy rõ các chi tiết mờ.

Mái tóc đen dài thẳng, áo sơ mi giản dị màu đen, quần xám—— Phong cách ăn mặc nhất quán của Bạc Tô. Cộng với nước da trắng lạnh lùng và khí chất nổi bật không thể che giấu bằng lớp trang điểm cao cấp, Hạ Chi Hàng gần như chắc chắn rằng người phụ nữ hát nhẹ nhàng và lắng đọng rất có thể là Bạc Tô.

Nhưng tại sao cô lại ở đây? Không phải cô rất bận, đang quay hình sao?

Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, họ hàng thường xuyên cùng nhau dự những buổi họp mặt gia đình, Bạc Tô đều im lặng, chưa bao giờ nghe cô hát cả?

Trong lòng Hạ Chi Hàng có một dấu chấm hỏi lớn - Ai lại có mặt mũi lớn như vậy thế?

Cô ta càng bối rối hơn khi nhìn thấy bóng lưng của Bạc Tô dưới tán mây, rõ ràng là rất gần gũi với người phụ nữ ngồi cạnh.

Người phụ nữ đó còn ôm Bạc Tô?

Là bạn bè? Hay... người cũ chuyện xưa ở Lộ Thành?

Trong mắt Hạ Chi Hàng có chút châm chọc và hứng thú.

Đã nhiều năm như vậy, Bạc Tô, Tạ Trường Yên và thậm chí cả nhà họ Tạ đều chưa bao giờ nhắc đến Lộ Thành, Bành Đảo hay bố của Bạc Tô, giống như xách váy chạy không kịp, như thể Tạ Trường Yên đơn phương sinh ra Bạc Tô vậy. Tuy nhiên, Bạc Tô lại đặt chân vào vùng đất cấm, đến tìm hoan ở đây sao?

Có liên quan đến nhà họ Bạc chăng?

Cô ta cười khẩy, bấm chụp thêm vài lần, chụp vài tấm rồi quay lại hỏi bạn mình: "Chúng ta không thể đến bãi biển theo đường chéo đối diện được à?

Người bạn ngồi dậy nhìn về phía xa, trả lời: "Ừm, hình như đó là bãi biển riêng trong khu biệt thự."

"Có thể tra ra ai đã thuê hôm nay không?"

"Tất nhiên là có nhiều cách để kiểm tra rồi."

"Vậy kiểm tra giúp tôi đi." Hạ Chi Hàng dừng một chút rồi nói: "Còn nữa, cậu có biết thám tử tư đáng tin cậy nào có thể giúp tôi để mắt tới không?"

"Cậu định làm gì?" Người bạn tò mò, đứng cạnh lan can nhìn ra bãi biển.

Trời tối đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoại trừ một nhóm người đang cắm trại.

Hạ Chi Hàng nói: "Trước tiên giúp tôi kiểm tra xem hôm nay ai đã thuê biệt thự và sinh nhật của ai được tổ chức ở đó đã. Phần còn lại tôi sẽ kể chi tiết cho cậu sau."

Người bạn lưỡng lự nhưng vẫn trả lời: "Ừm."

Hạ Chi Hàng nhìn lại hình bóng Bạc Tô trong camera lần cuối, nhập ảnh vào điện thoại di động, tải lên để sao lưu.

*

Ánh trăng bạc di chuyển về phía Tây, dưới bầu trời mây trắng, ngọn lửa carbon đỏ tươi dần tắt, những chai bia và nước giải khát nằm ngổn ngang trên bàn.

Trần Thự đã cắt bánh, hát bài hát "Thấy đủ", nâng ly mời Khương Dư Sanh và Bạc Tô rồi đi trước.

Mọi người đều hài lòng, hầu như không động đũa nữa. Hơi nóng còn lại trong ngày tan biến trên bãi biển, gió biển khá mát mẻ.

Khương Dư Sanh thấy trời đã khuya, sợ mọi người buồn ngủ nên chủ động hỏi xem dọn đồ được chưa, không ai phản đối nên nàng đã liên lạc với quản lý biệt thự. Mọi người vui vẻ đứng dậy, giúp vứt rác và thu hồi lều trại.

Vì mỗi tầng của biệt thự chỉ có một phòng tắm chính và một phòng tắm dành cho khách nên số người có thể tắm cùng lúc có hạn, cuối cùng họ chơi một ván, chọn ra bốn người may mắn nhất quay về, tắm trước. Những người còn lại quyết định đi dạo biển tiêu thức ăn hoặc về biệt thự đợi.

Khương Dư Sanh, Bạc Tô, Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa ở trong hai phòng trên tầng ba, họ không vội tắm nên đều ở lại, đi dạo cùng mọi người trên bãi biển.

Gió biển thổi qua mái tóc dài, sóng đến rồi đi, bạn bè thản nhiên bước đi phía trước, tiếc là mùa nước mắt xanh đã qua, còn Khương Dư Sanh, Bạc Tô, Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Họa tụt lại phía sau.

"Có phải hơi lạnh không?" Bạc Tô lo lắng.

Khương Dư Sanh đáp: "Vẫn ổn."

Trang Truyền Vũ quay lại, lấy một chiếc Polaroid từ đâu đó ra, "click" một bức ảnh của cả hai. Cô ấy đưa bức ảnh cho Thẩm Già Hòa che lại, nói: "Khoảnh khắc đáng nhớ, một trăm tệ một bức, muốn hay không?"

Khương Dư Sanh ngạc nhiên: "Sao chị biến ra được thế?"

Trang Truyền Vũ đắc ý: "Em đừng cử động."

"Click" một bức ảnh khác, lần này là đối diện với bạn gái của cô ấy.

Bạc Tô hào phóng nói: "Được, hôm nay tính vào tài khoản đi." Cô đã chuyển số tiền hôm nay cho Trang Truyền Vũ một tuần trước, nhưng Trang Truyền Vũ đã trả lại, nói rằng sẽ kết toán sau hôm nay.

"Cảm ơn vì ngày hôm nay, phiền cô và chị Già Hòa rồi. Hôm khác sẽ mời cả hai ăn cơm nhé." Cô lịch sự nói lời cảm ơn họ.

Thẩm Già Hòa cười: "Chị cũng chưa làm gì cả."

Trang Truyền Vũ không khách sáo: "Không cần không cần, tôi chịu không nổi. Tôi cũng không phải làm vì cô, chỉ đồng ý vì để Tiểu Dư vui vẻ thôi, cô đừng tự đa cảm nữa."

Khương Dư Sanh bật cười vì sự lúng túng của bạn thân.

Bạc Tô không quan tâm: "Tôi biết, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô."

Cuối cùng duỗi tay cũng không đánh người tươi cười. Trang Truyền Vũ miễn cưỡng nhận lấy: "Được rồi, vậy đi, tôi sẽ miễn phí bức ảnh này cho cô."

Cô ấy đưa ảnh chụp Polaroid cho cả hai.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều cúi đầu nhìn.

Trong Polaroid, gương mặt của hai người có phần biến dạng do ánh sáng, nhưng vẫn thấy rõ tình cảm trên nét mặt nhau.

Đáng ngạc nhiên là rất có bầu không khí.

Trang Truyền Vũ không nặng không nhẹ, nửa đùa nửa thật: "Bất quá, Bạc đại tiểu thư, nếu cô lại làm chuyện gì khiến Tiểu Dư phải buồn, tôi thật sự sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Tôi nắm khá nhiều điểm yếu của cô đấy."

Khương Dư Sanh ngẩng đầu nhìn Trang Truyền Vũ, Bạc Tô cũng nhìn cô ấy, thoáng cong môi: "Sẽ không."

Em ấy nên được bình yên. Giọng nói không lớn, nhưng lại rất chắc chắn.

Trang Truyền Vũ tạm thời tin tưởng cô, nhưng vẫn không chịu buông tha: "Tốt nhất là cô nên như vậy."

"Tiểu Dư của bọn này rất nổi tiếng, nếu cô không biết quý trọng, sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ."

Bạc Tô bỗng híp mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: "Vậy nên cô cố ý à?"

Trang Truyền Vũ hỏi lại: "Cố ý cái gì?"

Cố ý mời Trần Thự đến sao?

Cũng không hẳn, là do Trần Thự hỏi trước có kế hoạch gì cho sinh nhật Dư Sanh không, cô ấy "phải" thẳng thắn.

Bạc Tô khẽ phát ra tiếng cười nhẹ, không trả lời cô ấy.

Trang Truyền Vũ cũng cười. Cô ấy không sợ đắc tội với cô, thẳng thắn nói: "Tôi không cố ý, nhưng cô cũng có thể cho rằng tôi cố ý."

Cái gì và cái gì thế? Cả Khương Dư Sanh và Thẩm Già Hòa đều không biết gì.

"Hai người đang bí hiểm gì thế?" Thẩm Già Hòa hỏi.

Bạc Tô không nói gì, Trang Truyền Vũ đáp: "Không có gì."

Cô ấy vẫy vẫy bức ảnh Polaroid trong tay, nhàn nhã trả đũa: "Là cô Bạc của chúng ta dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đấy."

Giọng điệu kệch cỡm đến mức rất gợi đòn.

Thẩm Già Hòa không khỏi bật cười, trong mắt tràn đầy nuông chiều.

Bạc Tô lại cười nhẹ, đột nhiên nói: "Chị Già Hòa, chị có biết biệt danh của Truyền Vũ không?"

Thẩm Già Hòa sửng sốt một chút, Trang Truyền Vũ tức giận: "Bạc Tô! Cô tính làm gì! Cô muốn qua cầu rút ván à!"

Thẩm Già Hòa tò mò: "Không biết? Là gì thế?"

Trang Truyền Vũ nổi điên: "Không được nói!!!"

Khương Dư Sanh không khỏi bật cười, đột nhiên cảm thấy biệt danh đó rất hợp với bộ dạng hiện tại của Trang Truyền Vũ.

Bạc Tô vặn lại: "Tôi là tiểu nhân, đại nhân như cô rộng lượng cho. Chị Già Hòa, biệt danh của cô ấy là..."

Từ "Mao Mao" dường như đã sẵn sàng xuất hiện.

Trang Truyền Vũ kích động lao tới bịt miệng Bạc Tô. Bạc Tô giật mình lùi về sau một bước, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Biệt danh của Tiểu Vũ đương nhiên là..."

"Bạc Tô!!" Trang Truyền Vũ thét, vừa bịt miệng vừa uy hiếp cô: "Nếu cô nói, sau này tôi sẽ không bao giờ giúp cô nữa."

Bạc Tô mỉm cười lùi lại trong khi thương lượng các điều khoản với cô ấy: "Nếu tôi không nói, sau này cô sẽ giúp tôi sao?"

"Xem tình hình đã."

"Vậy bây giờ có gì khác nhau?" Cô lại bắt đầu trêu chọc cô ấy: "Chị Già Hòa..."

Trang Truyền Vũ tức muốn hộc máu.

Khương Dư Sanh và Thẩm Già Hòa đứng đó nhìn bọn họ gây sự, không khỏi bật cười.

"Biệt danh của em ấy là gì thế? Khó nói cho người khác biết đến vậy sao?" Thẩm Già Hòa bị khơi dậy sự tò mò.

Thật ra thì không, chỉ là sau khi học xong cấp hai, Trang Truyền Vũ cảm thấy biệt danh này không phù hợp với khí chất cao thượng lạnh lùng của mình, đồng thời ảnh hưởng quá nhiều đến hình ảnh đại mỹ nhân của cô ấy.

Cô không thể tưởng tượng được Trang Truyền Vũ sẽ như thế nào khi Thẩm Già Hòa gọi "Mao Mao" với cô ấy.

Theo lời Trang Truyền Vũ từng nói: "Cô không nghĩ rằng ngay khi biệt danh này được nói ra, trái tim của bất kỳ cô gái nào cũng sẽ chết sao?"

Cô cười nói: "Em không dám nói."

Nụ cười của Thẩm Già Hòa càng sâu hơn, ranh mãnh nói: "Thôi vậy, để chị tự hỏi."

Cô ấy cảm khái: "Đây là lần đầu tiên chị thấy Bạc Tô không giữ hình tượng như vậy đấy."

Khi họ gặp nhau ở tuổi đôi mươi, cô ấy cảm thấy Bạc Tô có tâm hồn trưởng thành hơn tất cả bạn bè đồng trang lứa, không thể tưởng tượng việc Bạc Tô sẽ có các sắc thái biểu cảm nào khác.

Mặt mày Khương Dư Sanh dịu dàng.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy cô như vậy, nhưng nó thực sự rất hiếm, gần như chỉ một số ít.

Nàng mượn chiếc Polaroid của Thẩm Già Hòa, chụp hai bức ảnh gương mặt tươi cười của Bạc Tô, nhìn thật sâu vào đó, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác tiếc nuối nhẹ.

Sau khi Bạc Tô cười đùa đi về phía nàng, cô mới nhận ra.

"Làm sao vậy?" Cô khẽ hỏi.

Khương Dư Sanh hớn hở: "Không có gì." Nàng vừa cười vừa giúp cô chỉnh lại quần áo.

Bạc Tô khẽ cau mày, nhạy bén, "Trông em không vui vẻ như vừa rồi."

Khương Dư Sanh: "..."

Nàng thở dài, không khỏi khâm phục khả năng cảm nhận của Bạc Tô, thú nhận: "Không phải không vui, chỉ là chợt cảm thấy có chút sầu thôi."

"Hả?"

"Trong triết học có câu nói rằng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Em chợt có chút luyến tiếc, chúng ta không thể gặp lại khoảnh khắc hạnh phúc như thế này nữa."

Sau khoảnh khắc này, sau đêm nay.

Mặt mày Bạc Tô lập tức giãn ra.

"Không sao đâu. Quay lại khoảnh khắc này thực sự khó, nhưng cũng không phải khó. Chúng ta còn sẽ tạo ra nhiều cảm xúc tương tự như khoảnh khắc này nữa. Không cần luyến tiếc."

Giọng điệu của cô rất bình thường, như thể chưa bao giờ nghi ngờ rằng cả hai vẫn còn một tương lai lâu dài.

Tim Khương Dư Sanh có chút đau đớn.

Nàng chăm chú nhìn Bạc Tô, không biết phải nói thế nào với Bạc Tô, bảo cô rằng gần đây, khi nhìn hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của cô, nàng thường nghĩ đến bài thơ cô đã đọc cho nàng vào đêm mưa nhiều năm trước - -"Ngẫu nhiên".

Tôi - áng mây trời lững thữngTình cờ soi bóng trên sôngBạn chớ ngạc nhiênCũng đừng say đắmChỉ một thoáng tôi biến mấtTa sẽ gặp nhau trên biển đêm sâuRồi chúng ta mỗi kẻ một con đườngNhớ nhau cũng tốtMà quên đi càng tốtChỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau;

Nàng không có ý định phá hỏng bầu không khí hay phủ bóng lên Bạc Tô trong khoảnh khắc hạnh phúc như vậy.

Nàng chỉ chợt muốn ôm cô, ôm cô thật chặt, quấn lấy cô như nỗi khao khát sâu sắc, phi lý nhất, quẩn quanh cô.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Bạc Tô, ngọt ngào nói: "Chị ơi, chúng ta về nhé?"

"Về nghỉ ngơi sao?"

"Ừm" Nàng cong mắt, nắm tay Bạc Tô, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ chị."

Nàng đang đứng trước mặt cô nhưng lại nói: "Em nhớ chị.". Nhớ ở đây là gì, cả hai đều hiểu nhưng không nói ra.

Hàng mi dài của Bạc Tô vỗ nhẹ như cánh bướm, trái tim và bàn tay trong lòng bàn tay Khương Dư Sanh nóng bừng, khóe môi không tự chủ được cong lên.

"Ừm." Cô nắm lại tay Khương Dư Sanh, mười ngón tay đan xen cùng nàng.

Cả hai chào Trang Truyền Vũ, Thẩm Gìa Hòa và những người bạn khác rồi bước về biệt thự như không có chuyện gì xảy ra, tim đập dồn dập dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người.

"Ngày mai có phải dậy sớm không?" Bạc Tô xác nhận.

Khương Dư Sanh nói: "Không, ngày mai mọi người sẽ được nghỉ nửa ngày."

"Vậy là tốt rồi."

Tốt cái gì, Khương Dư Sanh cảm thấy mình đã hiểu, nhưng cũng băn khoăn không biết mình có nghĩ sai hay không.

Sự thật đã chứng minh nàng không hề nghĩ sai.

Vừa bước vào phòng và kéo rèm lại, cơ thể thơm mùi trà nhẹ nhàng của Bạc Tô đã tiến lại gần, theo sau là nụ hôn triền miên.

Dường như cô đã kiềm chế rất lâu, có chút ngang ngược, nhưng vẫn không quên đặt tay lên sau đầu Khương Dư Sanh, ngăn nàng đụng đầu.

Khương Dư Sanh bị mắc kẹt giữa tấm màn và cô, lưng tựa vào tường, ngẩng đầu lên, run rẩy thở hổn hển, gần như mất thăng bằng.

Nàng nhẹ nhàng ấn đầu Bạc Tô vào cổ mình, nài nỉ: "Tắm trước có được không?"

Nàng không thể chịu được mùi thịt nướng và mùi mồ hôi không biết có tồn tại hay không.

Đôi mắt đen láy của Bạc Tô trong veo: "Ừm."

Tuy nhiên, cô chỉ đồng ý nhưng không rời đi, tay trái vẫn đặt trên tai Khương Dư Sanh, bất động nhìn Khương Dư Sanh vài giây.

Khương Dư Sanh khó hiểu: "Chị?"

Hàng mi Bạc Tô lên xuống nhanh chóng, hôn lên tai phải của nàng, bỗng dưng khẽ nói: "Chị có thể tắm cùng được không?"

Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch.

Bạc Tô nói: "Chị đã dọn dẹp khử trùng bồn tắm và phòng tắm rồi."

Ý nghĩa là gì là điều hiển nhiên.

Khương Dư Sanh sửng sốt, không thể tin được vài giây, sau đó không khỏi bật cười: "Chị, chị có tính toán trước rồi đúng không?"

Nàng vòng qua cổ cô, trêu: "Hóa ra đến rồi mà không tìm em là để làm chuyện này à?"

Bạc Tô cắn môi cười, tai đỏ bừng như sắp chảy máu, nhưng không phủ nhận.

Lòng Khương Dư Sanh như bọt biển bị nước đường trương lên.

Một mảnh mềm mại.

Nàng hôn lại Bạc Tô, dẫn dắt tay cô cởi cúc quần mình, đồng ý: "Ừm."

Sau đó nàng biết rằng đó không chỉ là trái tim mà còn là con người nàng——

Miếng bọt biển phồng lên vì nước không thể chịu được bất kỳ sự đụng chạm nào của Bạc Tô.

Quần áo vương vãi dọc đường, Khương Dư Sanh vài lần sa đọa trong bồn tắm, Bạc Tô giống như tiên cá, bơi dưới nước, chơi đùa với nàng, sau đó lại ngoi lên khỏi mặt nước để vớt nàng ra.

Chiếc áo sơ mi lụa lẽ ra phải treo phẳng phiu trong tủ lại vô tình bị kéo xuống, lót trên bồn rửa mặt.

Một tay Khương Dư Sanh đỡ mép bồn rửa mặt phía sau, tay kia nhẹ nhàng túm lấy mái tóc mềm mại của Bạc Tô, không tự chủ ngả người về phía sau.

Đường cong phập phồng lên xuống theo nhịp thở không đều.

Bạc Tô quỳ một chân trước mặt nàng, mặt mày cao quý lạnh lùng không còn thanh tú nữa mà nhuốm một màu đỏ ửng.

Khương Dư Sanh có thể cảm nhận được rằng nàng trầm luân vì cô, Bạc Tô cũng trầm mê nàng.

Nàng là công chúa, cũng là nữ vương của cô.

Bạc Tô chơi nàng, điều khiển nàng. Nàng mặc cô dẫn dắt, mặc cô chi phối.

Các nàng cho nhau mê muội, tôn trọng, bình đẳng. Đó là hình thức tình yêu lý tưởng giữa nàng và Bạc Tô thuở thiếu niên.

Nàng không nhịn được, nâng mặt Bạc Tô lên, nghiêng người hôn lên đôi mằn mặn và ẩm ướt của cô. Đôi chân buông xuống quấn quanh người cô, lôi kéo cô và gửi ngòi nổ pháo hoa đến đầu ngón tay cô.

Thần hồn điên đảo.

Nàng treo trên người Bạc Tô, khẽ thì thầm: "Bạc Tô."

Bạc Tô ôm nàng, hôn nàng đầy âu yếm: "Chị đây."

Khương Dư Sanh hít hít mũi, mang theo giọng mũi, khẽ cười nói: "Em còn muốn."

Bạc Tô cũng mỉm cười hôn lên vai và cổ nàng.

"Ừm."

Cô không được quên, cô phải nhớ.

Ánh sáng chiếu vào khi cả hai gặp nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv