Hứa Miểu mơ một giấc mộng thật dài.
Cậu mơ cậu trở về cuộc sống cấp ba, Giang Nhất Phàm ngồi bên cạnh nghe giảng bài, dựa vào bên cửa sổ, những tia sáng nhỏ vụn chiếu lên một nửa khuôn mặt của hắn, yên tĩnh ôn hoà.
Lão sư trên bục giảng nói liên miên, âm thanh bài giảng cùng nội dung trong sách mơ hồ, không rõ ràng.
Ngoài cửa cành cây lá to sum xuê, ánh nắng từng nhịp rơi vào từng tán lá, nhảy xuống bãi cỏ, tràn ra từng tia nắng loang lổ lay động lòng người. Không khí vương mùi giấy cùng chút bụi phấn, mặc dù bây giờ là mùa đông, mà xung quanh đây khí tức cứ như đứng yên ở mùi vị của mùa hè.
Hứa Miểu gục đầu xuống bàn, cầm bút bôi bôi vẽ vời linh tinh, dương quang rơi vào trên tờ giấy, hình thành từng cái vòng sáng nho nhỏ.
Cậu vẽ một vòng tròn, đưa vở cho Tôn Ngạn ngồi ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Tớ sắp thắng rồi."
"Nằm mơ". Tôn Ngạn tiếp nhận tờ giấy dang dở ván cờ caro, vùi đầu bắt đầu cân nhắc bước đi.
Thấy Tôn Ngạn suy nghĩ hồi lâu rốt cục cũng chịu thua, Hứa Miểu đắc ý dào dạt, quay đầu đối với Giang Nhất Phàm nói: "Này, tớ lại thắng nữa rồi."
Giang Nhất Phàm cúi đầu làm bài, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hứa Miểu nhẹ nhàng đụng hắn một cái, cười híp mắt: "Cậu phải khen tớ một tiếng chứ."
Giang Nhất Phàm không thèm mở mắt liếc cậu một cái, thậm chí còn không nghĩ phản ứng cậu, dường như còn không nghe thấy.
Hứa Miểu cuống lên, xích lại gần bên cạnh hắn, hạ thấp giọng mạnh mẽ, cắn răng nói: "Buổi tối không cho cậu hôn."
Động tác trên tay Giang Nhất Phàm dừng lại, hắn chếch con ngươi nhìn về phía Hứa Miểu, ánh mắt vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Hứa Miểu hất cằm lên: "Khen hay không khen nói một lời?"
Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, để bút xuống, nói: "Khen."
Buổi tối, Giang Nhất Phàm đến nhà cậu.
Ba Hứa Miểu cả đêm không về, trong không khí tràn ngập mùi rượu, quanh năm đều là khí tức ruợu chè.
Hai người làm bài tập, Giang Nhất Phàm liền đem cậu đè xuống giường mà hôn môi.
Tuổi thiếu niên hồ đồ, chạm được thân thể lẫn nhau, liền từ một đốm lửa nhỏ cháy thành một thảo nguyên to lớn, rất khó mà tắt.
Bọn họ hôn nhau một cái thật dài, thời điểm môi lưỡi tách ra, nhìn nhau cuời khúc khích.
Hứa Miểu tỉnh dậy, giữa hai chân một mảnh nhớt nháp.
Cậu than một tiếng, kéo kéo quần ngủ, đi thay một cái quần lót sạch sẽ khác.
Cậu tỉnh lại liền đi đến quán net, Diệp Na đang ở trong ca trực.
Buổi sáng, quán net tương đối quạnh quẽ, chỉ còn một vài người chơi game suốt đêm đang nằm úp sấp trước máy vi tính ngủ.
Hứa Miểu tay phải đặt lên bàn, cùng Diệp Na câu được câu không mà tán gẫu, hỏi: "Diệp ca, cậu từng mơ về thời trung học chưa?"
Diệp Na mắt cũng không nhấc: "Chưa."
Hứa Miểu thấy không hứng thú, đáp một tiếng: "Ồ"
Diệp Na giương mắt nhìn cậu, hỏi: "Cậu muốn quay lại thời trung học?"
"Đúng vậy." Hứa Miểu chống cằm, lười biếng nói: "Quá hối hận, hối hận lúc trước sao không học cho giỏi."
Diệp Na thẳng thắn nói: "Hối hận cũng vô dụng, cậu ngay từ tiểu học đã học tập không giỏi, coi như trở lại cấp ba, nhiều lắm cũng chỉ thi vào được cao đẳng."
"Cái quỷ gì cao đẳng?" Hứa Miểu hắng giọng, phản bác: "Tôi khi đó thi đậu được đại học được không? Chính là không có tiền học mà thôi."
Diệp Na: "Nghĩ nhiều thế làm gì, đều qua rồi."
Hứa Miểu trầm mặc vài giây, trầm thấp "Ừ" một tiếng. Cậu an tĩnh hồi lâu, lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Đàm Diệu, hẹn cậu ta tối đi quán bar chơi.
Đàm Diệu đáp ứng ngay tắp lự, hỏi cậu ở đâu, muốn tìm cậu tố khổ.
Quá nửa giờ, Đàm Diệu xuất hiện tại quán Internet. Lần này Đàm Diệu không trang điểm, chỉ vẽ lông mày, thoạt nhìn đơn giản đáng yêu như nét vốn có của cậu.
Hứa Miểu hiếm khi thây cậu mộc mạc như vậy, liền tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi thất tình." Đàm Diệu từ trong túi lấy ra ly cà phê, đưa cho Hứa Miểu cùng Diệp Na, than thở: "Tiểu soái ca ngày hôm đó, là thẳng nam."
Hứa Miểu vỗ vỗ cánh tay của cậu, an ủi: "Không có chuyện gì, rồi cậu sẽ gặp được một nam thần lông lá cao to đen hôi chỉ dành cho cậu."
Đàm Diệu rũ mắt, một mặt ủ rũ: "Lão tử thật sự chỉ muốn có một tình yêu bình thường thôi!"
Diệp Na nghe cậu nói vậy, chen vào nói: "Tôi biết có một nơi môi giới tình yêu, chuyên môn giới thiệu các đối tuợng gay cho cậu, Diệu Diệu, cậu có thể đi nhìn thử."
Đôi mắt Đàm Diệu trong nháy mắt sáng lên: "Ở nơi nào? Tên gọi là gì?"
Hứa Miểu uống cà phê, đối với chỗ môi giới tình yêu mà Diệp Na nói cũng rất tò mò, cười nói: "Còn có nơi như thế sao?"
Diệp Na "Ừ" một tiếng, bình tĩnh thong dong nói: "Tên là "Kết nối tuổi hồng mộng mer"'
*Cái tên mình chém chứ thiệt ra mình không hiểu cái tên là gì
Hứa Miểu đột nhiên cười ra tiếng, thiếu chút nữa là bị sặc cà phê.
Đàm Diệu: "..."
"Cái tên quỷ gì vậy" – Hứa Miểu hỏi
Diệp Na: "Bên trong có top"
Đàm Diệu sắc mặt nghiêm nghị: "Địa chỉ là gì?"
Bên cạnh, Hứa Miểu vui khôn tả, cuời đến cả bụng đều đau.
Sau giờ ăn trưa, Hứa Miểu bị Đàm Diệu lôi kéo đi đến trung tâm môi giới tình yêu.
Đi đến trước cửa tiệm, Hứa Miểu nhìn thấy tên tiệm, lại một lần nữa không nhịn được cười.
Đàm Diệu liếc liếc mắt nhìn cậu một cái: "Đừng cười!"
Hứa Miểu ngưng cười, ánh mắt cong lên, đẹp đẽ như trong mắt tô điểm thêm vài ánh sao.
"Tôi chính là cùng cậu tới chơi thôi." Hứa Miểu một bên đi vào, vừa nói: "Cũng không muốn tìm đối tuợng."
Đàm Diệu lườm một cái: "Biết tỏng."
Trong cửa hàng ngay quầy tiếp tân có một nữ sinh mặc đồng phục, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới, lập tức nhiệt tình đón đãi: "Chào hai anh, tôi tên là Hồ Dao..."
Ánh mắt của cô nàng dán trên người Hứa Miểu cùng Đàm Diệu quan sát một vòng, không quá chắc chắn là vị nào muốn tìm đối tuợng, chần chừ mở miệng hỏi: "Trong hai anh ai là..."
"Cậu ta" Hứa Miểu cấp tốc chỉ vào người Đàm Diệu, lui về sau một bước, ngồi tại ghế sa lon bên cạnh.
Hồ Dao mời Đàm Diệu tiến vào phòng tiếp khách, bắt đâu giới thiệu với cậu về những quy trình tại nơi đây.
Bên ngoài Hứa Miểu ngồi một mình, cậu cúi đầu đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa ngồi chơi mạt chượt trên điện thoại.
Đột nhiên ngay cửa xuất hiện một người, nhìn thấy cậu liền sửng sốt một chút, hỏi: "Khách hàng?"
Hứa Miểu lấy tai nghe xuống, lắc đầu, "Không phải, tôi cùng bạn lại đây."
Nguời kia vừa nghe, liền trực tiếp ngồi lên ghế salon bên cạnh, cuời híp mắt hỏi: "Vậy cậu có hứng thú tìm đối tuợng luôn hay không? Tôi tên là Kim Tiền, lão bản của nơi này."
Hứa Miểu nở nụ cười, nói: "Tôi có đối tuợng rồi."
Kim Tiền "Ồ" một tiếng, cười nói: "Không có chuyện gì, chúc cả hai hạnh phúc."
Hứa Miểu có chút không biết tán gẫu tiếp theo như thế nào, vì vậy liền cười cười, tiếp tục cúi đầu xuống xem điện thoại di động.
Kim Tiền đem danh thiếp đưa cho cậu, nói: "Kết giao bằng hữu, có thể không?"
Hứa Miểu tiếp nhận danh thiếp, cầm lấy tay anh ta, nhịn một phúc chốc vẫn là không nhịn được, bật cười nói: "Anh có phải là cảm thấy tôi sẽ chia tay, cho nên mới như vậy?"
Cậu giơ giơ danh tiếp trong tay lên.
"Không có." Kim Tiền nhanh chóng giải thích, "Tôi không nghĩ như vậy, chỉ là đơn thuần muốn kết giao bằng hữu thôi."
Hứa Miểu trì trệ, sắc mặt trở nên hơi không tự nhiên, âm thanh tận lực đè thấp, nói: "Chúng ta không hợp."
Kim Tiền: "... Tôi có bạn trai rồi."
Hứa Miểu trầm mặc, lúng túng đến mức muốn đào cái lỗ mà chui xuống trốn thế giới.
Kim Tiền lại đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Cậu thật thú vị, cậu tên là gì?"
Cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Hứa Miểu"
"Thật là dễ nghe". Kim Tiền khen xong, liền chỉ vào danh thiếp nói, "Trên danh thiếp là số điện thoại Wechat (QQ), có thể nguyện ý thêm tôi vào làm bằng hữu tốt không?"
Hứa Miểu lấy điện thoại ra, thêm anh làm bạn tốt, nhét vào vòng bạn bè công việc.
Quá trong chốc lát, Đàm Diệu đi ra.
Cậu trên mặt mang theo nụ cười, rõ ràng rất vui vẻ, trong ánh mắt tràn ngập ước mơ.
Hứa Miểu cũng không nhịn được cười, hỏi: "Tìm được đối tượng thích hợp rồi hay sao?"
"Không có đâu." Đàm Diệu cười đến đôi mắt đều híp lại, đi ra khỏi trung tâm môi giới, vừa nói, "Làm thẻ hội viên, nói hai ngày nữa sẽ liên hệ lại tôi."
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cảm thấy lão bản của trung tâm này có chút kì quái."
Đàm Diệu: "Cái gì?"
"Vừa nãy cậu không ở đây, ông chủ kia nhìn thấy tôi, nhất định đòi phải thêm tôi làm bạn tốt." Hứa Miểu nhíu mày, nói
Đàm Diệu hỏi: "Anh ta muốn theo đuổi cậu?"
"Không, anh ta nói anh ta đã có bạn trai" Hứa Miểu nói
Đàm Diệu lấy ra điện thoại đi động đón xe, mạn bất kinh tâm nói: "Đó là cách bắt chuyện của những nguời làm ăn."
Hứa Miểu cười ra tiếng
Đàm Diệu có chút danh tiếng là blogger trang điểm, ngoại trừ lúc làm video ở ngoài, bình thường khá là rảnh rỗi.
Cậu cùng Hứa Miểu quay trở lại quán net, cho dù vừa mới làm thẻ hội viên ở trung tâm môi giới, cũng tuyệt không thể bỏ qua được những khả năng xuất hiện nhóm tiểu thịt tươi ở trong quán Internet. Mỗi lần tiến vào quán net, bước thứ nhất chính là lên mạng dò xét nhóm các sinh viên đại học, xem có hay không có tiểu soái ca, có liền chủ động xuất chiêu, đi xin các phương thức liên lạc. Đáng tiếc chỉ đụng toàn thẳng nam hay chị em tốt.
Đàm Diệu vì thế căm giận oán hận không thôi, kiến nghị A đại nên đổi tên thành đại học thẳng nam, bên trong tất cả đều là trai thẳng, thật là phiền.
Buổi tối là Triệu Minh Minh trực ca đem, bên trong quán net mở sưởi ấm áp, Hứa Miểu vẫn ngồi ngốc ở bên trong quán net, chờ buổi tối, cậu và Đàm Diệu đi quán bar uống rượu.
Hứa Miểu nhấp ly rượu, liền ngồi ở trên ghế salon xem điện thoại di động, thân ảnh cơ hồ ẩn giấu trong bóng tối.
Cậu nhìn trang chủ của mình, đập vào mi mắt tất cả đều là tin tức của lão bản trung tâm môi giới.
Tuy rằng tin tức không phải là sản phẩm quảng cáo, nhưng tần suất đăng tin thật kinh hồn, hoàn toàn có thể cùng với các nhà quảng cáo sánh ngang.
Hứa Miểu lướt một hồi lâu, tất cả đều là một ít sinh hoạt hàng ngày, còn có một ít trạng thái khoe ân ái.
Cậu mở bức ảnh ra nhìn một chút, ánh mắt sắc bén của Đàm Diệu bên cạnh liền quét tới, tiến tới hỏi: "Này ai vậy? Nhìn soái ca thế."
"Vị nam nhân của lão bản môi giới."
Đàm Diệu hỏi: " Là ai?"
Hứa Miểu chỉ nam nhân lộ vẻ đáng yêu trong hình, nói: "Người này"
Đàm Diệu: "Đại soái ca bên cạnh chính là bạn trai của anh ta?"
"Hẳn là vậy."
Đàm Diệu chán nản, uể oải suy sụp nói: "Con mẹ nó, các soái ca sao đều đặc biệt là bạn trai của người khác."
Hứa Miểu cười an ủi: "Đừng có gấp, tiểu soái ca của riêng cậu hai ngày nữa liền sẽ có."
Đàm Diệu quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Tôi đẹp trai không?"
Trần Tuấn Soái cũng đến quán bar, lúc đi tới liền nghe câu nói của Đàm Diệu, liền chỉnh sửa nói: "Sai rồi sai rồi, lẽ ra anh nên hỏi tôi có đẹp không."
Đàm Diệu lườm hắn một cái: "Lăn, lão tử không có tâm tình cùng cậu cãi nhau."
Trần Tuấn Soái ngồi xuống, nhướng mày nói: "Đây là dỗi, ai chọc giận cậu?"
Đàm Diệu không lên tiếng, Hứa Miểu giúp đỡ cậu giải thích, ngắn gọn nói: "Cậu ta nhìn thấy người khác có bạn trai đẹp trai."
Trần Tuấn Soái lập tức đã hiểu, cuời hì hì nói: "Đố kị nha Tiểu Diệu Diệu? Ai cậu đừng khổ sở, đây đều là định mệnh, trong định mệnh đều có số, trong số mệnh đã ước định cậu sẽ không tìm được một tiểu soái ca, cậu liền đến nhận mệnh..."
Hắn lời còn chưa nói hết, liền bị cù chỏ Đàm Diệu đấm vào bụng.
Trần Tuấn Soái bị đau mà rên lên một tiếng, mắng: "Con mẹ cậu, dùng sức mạnh như thế."
"Xứng đáng." Đàm Diệu hừ lạnh một tiếng.
Hứa Miểu thấy bọn họ muốn ầm ĩ lên, vì vậy liền yên lặng đi ra chỗ khác, đi đến góc quầy bar, yên tĩnh uống rượu.
Trong chốc lát, bờ vai cậu đột nhiên bị người vỗ một cái.
Cậu quay đầu, đối dện với một khuôn mặt anh tuấn tươi cười, người kia cầm ly rượu, khoé miệng ngậm lấy cười: "Này."